Trọng Nham

Chương 65 : Lan hồ điệp

Ngày đăng: 21:11 19/04/20


Vì sinh ý của Ba Mươi Sáu Quận, Tần Đông Nhạc dọn hẳn xuống nông thôn ở, Trọng Nham cảm thấy bản thân cũng nên quyết chí tự cường. Tuy rằng không coi Tần đại ca là người ngoài, Lâm Bồi cũng sẽ không ghét bỏ cậu nhưng mọi người cùng hợp tác làm ăn, nếu một bên nào đó thực lực quá yếu hoặc tham gia quá ít, thời gian lâu dài sẽ tồn tại tai họa ngầm hoặc nghi kỵ lẫn nhau.



Trọng Nham dần có thói quen mỗi cuối tuần sẽ luân phiên tới đóng đô ở một trong số các cửa hàng, giúp đỡ nhân viên kiểm toán, chỉnh lý nội vụ hoặc là hỗ trợ tiếp đón khách khứa… Cậu tuổi còn nhỏ, lớn lên lại dễ nhìn, sau mấy lần xuất hiện đã dần thân quen với các nữ nhân viên, thậm chí còn bị đám tiểu cô nương kia đặt cho biệt danh là ‘quảng cáo sống’.



Sau khi thi giữa kỳ xong, thành phố đón lần hạ nhiệt độ đầu tiên kết thúc mùa hè. Buổi sáng lúc ra cửa, Trọng Nham phát hiện trên mấy cành cây khô héo đã ngưng đọng một lớp sương mỏng manh. Không khí lạnh và khô thổi qua hai gò má, bắt đầu có cảm giác lạnh thấu xương. Tuy Trọng Nham đã sinh hoạt nhiều năm ở thành phố này, nhưng vốn là người từ nhỏ lớn lên ở bờ biển, thân thể trẻ tuổi cũng là lần đầu tiên cảm nhận sự giá lạnh ngoài trời như vậy, Trọng Nham chưa kịp thích ứng, mỗi ngày ra ngoài đều bọc kín như một con gấu nhỏ, vào trong cửa lại cảm thấy làn da khô nứt nẻ, cả ngày mở điều hòa mà vẫn cứ thấy không thoải mái.



Trọng Nham cảm thấy mình tựa như một con cá bị ném lên bờ, tội nghiệp cố gắng thích ứng với cuộc sống trên lục địa.



Lý Thừa Vận nghe cô giúp việc nói Trọng Nham bị chảy máu cam, cố ý kêu người đưa tới một bể cá lớn, nói là trong nhà nuôi cá có thể điều tiết độ ẩm không khí. Trọng Nham vớt hết đám cá vàng quý báu Lý Thừa Vận đưa tới đóng gói kêu cô giúp việc mang trả về cho ông ta, còn nói rất ghét cá vàng mắt lồi, bộ dạng thực khó coi. Sau đó cậu tự mình chạy tới cửa hàng cá cảnh, mua về hơn mười con cá Koi đầy màu sắc, còn mua cả rong biển tảo biển xanh mướt để trong bể, mỗi ngày nhìn chúng nó bơi lượn qua lại thích mắt vô cùng.



Trọng Nham chụp mấy bức ảnh gửi cho Tần Đông Nhạc, mấy phút sau, Tần Đông Nhạc cũng gửi lại hai bức ảnh, là hình cái hồ ở trong trang viên bọn họ, bên trong có trồng rất nhiều hoa sen, hoa súng, ẩn hiện dưới mấy cái lá sen là đám cá Koi rực rỡ mập mạp, chỉ từ hình thể cũng ăn đứt đám tiểu sủng vật mới nuôi của Trọng Nham vài con phố.



Trọng Nham khó chịu trong chốc lát, lại gửi tin nhắn qua: Nuôi mập một chút có thịt cá ăn. Nuôi cả tôm nữa thì càng tốt.



Tần Đông Nhạc nhắn lại: Lần sau trở về sẽ mời em ăn tôm.



Trọng Nham cầm di động hừ một tiếng, tâm nói không biết cái tên công tác cuồng này khi nào mới nghĩ trở về một chuyến. Trọng Nham kỳ thật rất muốn bỏ chút thời gian xuống trang viên nông thôn nhìn xem, nhưng Tần Đông Nhạc đã nói trang viên cứ giao hết cho anh, Trọng Nham không cần nhúng tay vào, đã như thế Trọng Nham mà còn chạy xuống đó không phải là tỏ ra không tín nhiệm anh sao?



Trọng Nham cầm di động lăn qua lộn lại nhìn mấy cái tin nhắn này, thở dài, nhét di động vào trong túi, quấn kín khăn quàng cổ rồi xuất môn.



Quang cảnh phương Bắc tới mùa đông trông rất khó coi, lá cây đều rụng hết, những cây không rụng lá thì nhìn đều có vẻ u tịch, không một chút lục sắc. bầu trời âm u, cũng không rõ là sương hay mây mù, nhưng cứ luôn cảm thấy bụi bẩn hề hề dính đầy người. Chỉ khi vào trong cửa hàng hoa nhà mình, ngắm hàng nghìn đóa hoa rực rỡ muôn sắc màu tươi sáng mới thấy tâm tình tốt hơn một chút.



Buôn bán cuối tuần cũng không tệ lắm, hoa cỏ được bày trong tủ kính cửa hàng nhìn rất xinh đẹp, còn có nhiều chậu cảnh có núi giả, nên có rất nhiều người đặc biệt là người già hoặc các cặp tình nhân đi dạo phố mỗi khi đi ngang qua đều ghé vào nhìn. Làm ăn khấm khá, tâm tình Trọng Nham liền tốt, giữa trưa còn cố ý tới nhà hàng phụ cận mua chân gà nướng và cơm sườn chua ngọt về chiêu đã mấy cô nương trong cửa hàng.



Cơm ăn được một nửa, lại có khách vào, quản lý cửa hàng Tiểu Mễ bỏ đũa xuống chạy ra ngoài tiếp khách. Sau một lát, thần sắc cổ quái chạy vào trong phòng nghỉ, nói với Trọng Nham: “Tiểu lão bản, vị khách bên ngoài chỉ tên muốn gặp cậu.”



Trọng Nham sửng sốt một chút, cậu mỗi tuần chạy tới cửa hàng nào đều là lâm thời quyết định, người này thế nhưng lại biết cậu hôm nay tới đây, vậy nhất định là cố ý tới tìm cậu rồi.


Lâm Quyền hỏi lại: “Tìm người điều tra?”



“Anh sẽ an bài người để ý chuyện này.” Tần Đông Nhạc nói: “Chú gã chuyên thiết kế công viên vườn tược, anh cũng không cảm thấy sẽ có xung đột gì với sinh ý của chúng ta…”



Lâm Quyền cũng không đặc biệt lo lắng về vấn đề này, việc làm ăn sao có thể tránh được việc cạnh tranh? Thủ đoạn của đối thủ cạnh tranh rất nham hiểm, nhưng bọn họ cũng không phải dân ăn chay. Chỉ việc nhìn tiểu lão bản dùng sức ngoan độc ra tay đánh người là biết sẽ có người có thể trèo được lên đầu tiểu lão bản nhà anh giễu võ giương oai được hay sao? Cộng thêm gia thế bối cảnh của Tần gia và Lý gia cũng có thể lôi ra để hù dọa người được chứ đùa.



Tần Đông Nhạc nói thêm: “Chúng ta vẫn nên ngàn vạn lần cẩn trọng thì hơn, đặc biệt là phòng thí nghiệm chỗ Lâm Bồi, không được xảy ra bất cứ sơ xuất gì.”



Lâm Quyền biết nặng nhẹ. Hiện tại số người đầu tư kinh doanh hoa cỏ khá nhiều, nếu không có chuyên gia kỹ thuật bên mình thì lấy cái gì để cạnh tranh với người khác? Trọng Nham đã sớm nói, Lâm Bồi và các nhân viên phòng thí nghiệm là tài sản quý giá nhất trong công ty. Lời này hoàn toàn không sai. Cho nên hiện tại Lâm Quyền đã cho xây dựng thêm một kí túc xá nhỏ ở cạnh phòng thí nghiệm vừa có thể sắp xếp người bảo vệ vừa để cho bọn họ tiện nghỉ ngơi. Anh còn liên lạc với đám anh em trước đây trong quân ngũ, xin mấy con cảnh khuyển về để nuôi dưỡng, nơi này cũng khá lớn, có những chỗ con người không thể nhìn thấy, để mấy con cảnh khuyển tuần tra là thích hợp nhất.



Lâm Quyền thất thần một chút, chợt nhớ tới đống đồ vật để ở sau xe, lại cười cười: “Tam ca, tiểu lão bản gửi chăn điện tới cho anh. Em đã nói hậu cần bên này đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng cậu ấy cứ nói sợ không đủ, dù sao những gì cần thiết trong nhà đều xách tới cho hai người.”



Tần Đông Nhạc liếc mắt nhìn Lâm Quyền: “hai người?”



“Anh và Lâm Bồi.” Lâm Quyền cười nói: “Em nói anh đừng ăn dấm chua của Lâm Bồi. Đến em còn nhìn ra được hai người bọn họ căn bản là thân thiết như hai chị em ruột.” (Jer: thực sự tác giả dùng từ ‘thân tỷ lưỡng = hai chị em ruột’ đó, không phải tớ xuyên tạc giới tính đâu =)) mà hai thụ dùng chị em bạn dì cũng đúng thôi, nhỉ =)))



Tần Đông Nhạc: “…”



Lâm Quyền ghé tới, đáng khinh chớp chớp mắt: “Còn anh thì sao? Thật không trở về? đã 2 tháng rồi đó.”



Tần Đông Nhạc không để ý tới cậu ta.



Lâm Quyền thầm nghĩ, anh muốn thả mồi câu cá, ừm, loại yêu cầu cao độ này vẫn nên nắm chắc thì hơn, nếu thả dây dài quá, cẩn thận cá cũng chạy mất, vậy thì hết cả câu. Nhưng có vẻ Tần ca vẫn chưa tính thu dây, tiểu lão bản hiện tại cũng biết gửi đồ xuống cho anh ấy, cái này cũng tính là có chút tự giác người nhà đi.



Lâm Quyền chắc mẩm, cũng coi như đã nhìn thấy ánh rạng đông.



Hết