Trọng Nham

Chương 66 : Nội quỷ

Ngày đăng: 21:11 19/04/20


Khi Trọng Nham vác cặp sách về tới nhà, Hải Thanh Thiên đã ngồi sẵn trên ghế sa lông chờ cậu. Có thể là do bộ dáng Trọng Nham bình tĩnh thành thục ở lần gặp mặt trước đã khắc sâu ấn tượng cho anh, nên khi thấy Trọng Nham mặc áo đồng phục học sinh tóc tai lộn xộn, Hải Thanh Thiên nhất thời trợn tròn hai mắt, lộ vẻ vô cùng kinh ngạc: “Mẹ nó, hóa ra cậu thật sự là học sinh trung học.”



Trọng Nham tâm nói: vô nghĩa, tuổi tôi bây giờ không đến trường thì còn có thể làm gì.



Hải Thanh Thiên tối hôm qua gọi điện thoại báo cáo với cậu những chuyện điều tra được gần đây, bởi vì nội dung khá nhiều lại phức tạp, nên muốn trực tiếp gặp mặt nói chuyện. Ngặt nỗi Trọng Nham ban ngày phải tới trường, hết giờ học lại tạt ra bên ngoài quá phiền toái, nên dứt khoát kêu anh ta tới nhà mình. Dù sao Hải Thanh Thiên cũng đã tới một lần, anh ta lại biết nhiều bí mật của cậu như vậy, Trọng Nham trong thâm tâm cũng không coi anh ta là người ngoài.



Dì giúp việc đã chuẩn bị xong cơm nước, Trọng Nham kêu Hải Thanh Thiên cùng ăn cơm, cậu vốn không để tâm tới mấy cái quy tắc nhàm chán như khi ăn không nói chuyện gì đó, có thể vừa ăn vừa nói chuyện bên bàn cơm càng có không khí gia đình. Hải Thanh Thiên nhìn thấy trên bàn ăn bày ra bốn món một canh, nhất thời nước miếng tí tách. Anh vốn là một tên trạch nam có thâm niên, thời gian một ngày phần lớn đều chúi đầu vào cái máy tính. Bản thân lại không biết nấu cơm, bình thường ăn uống cũng là gọi đồ từ ngoài về hoặc mua thức ăn nhanh, có rất ít cơ hội ăn đồ ăn gia đình nấu. Trọng Nham vốn tính toán vừa ăn vừa nói chuyện với anh, kết quả Hải Thanh Thiên một đường chỉ vùi đầu vào nhai nhai nuốt nuốt, căn bản không có cơ hội mở miệng nói chuyện.



Trọng Nham đành phải chờ anh ta ăn xong rồi nói sau vậy.



Hai người giải quyết cơm chiều xong, dọn hết chén bát vào bồn rửa, Hải Thanh Thiên tự chủ động đi rửa đống hoa quả đem ra bàn trà, lúc này mới ngông nghênh gác chân lên bàn, vừa gặm táo vừa nói chính sự: “Tư liệu cá nhân và bối cảnh của Trương Hàng tôi đã gửi vào mail của cậu, rảnh rỗi thì hãy xem qua.”



Trọng Nham gật đầu, loại chuyện này quả thật không cần nói tới, mà cậu cũng chả có hứng thú lắng nghe.



Hải Thanh Thiên nhai rôm rốp nói: “Còn về những tin tức mà nhiều người không biết, vậy thì nhiều lắm. thằng khốn đó từ khi đến trường đã biết ẩu đả đánh nhau, gây chuyện thị phi, nhưng đều được người nhà ra mặt giải quyết. Ông nội gã có hai người con trai, tới thế hệ của gã hầu hết đều đẻ con gái, chỉ có mình gã là con trai, cho nên trong nhà coi gã như bảo bối mà nuông chiều, cuối cùng dưỡng thành loại đức hạnh đó. Mà mấy chuyện cỏn con đó không cần nói nhiều, đặc biệt có 2 chuyện tôi tính toán âm thầm điều tra tiếp.”



Trọng Nham nhìn miệng anh ta nhét đầy hoa quả, vừa ăn vừa nói nhìn có chút bất đắc dĩ: “Trong tủ lạnh còn nhiều, lát nữa tôi gói cho anh mang về.”



Hai mắt Hải Thanh Thiên sáng ngời: “Được, được, táo nhà cậu ăn thật ngon.”



Trọng Nham gõ gõ tay vịn sô pha: “Nói tiếp.”



“Hai vụ án kia…” Hải Thanh Thiên bắt đầu khoa chân múa tay: “Thứ nhất là Trương Hàng rượu say loạn tính cùng người ta ngoạn np, kết quả chơi tới chết người. Cậu bé kia bị chuốc thuốc quá liều, làm được một nửa liền tiêu luôn. Nhưng báo cáo pháp y ban đầu còn chưa tìm được.”


Trọng Nham nhìn lướt qua Hoàng Linh ngồi thui thủi một mình một góc trong phòng học, nhớ tới hành vi mật báo của cô ta với Lý Duyên Lân, bỗng cảm thấy lũ con gái phiền chán vô cùng, tâm nói lão tử về sau có dây dưa với nam nhân khẳng định một phần nguyên nhân là do điều này. Con gái là một loại sinh vật thực sự kỳ quái, lại vô cùng có hiểu, mạch não đều không không cùng một chiều.



“Tôi đã tự mình hỏi cô ta…” Lâm Quyền thở dài: “Cô ta khóc lóc rất đáng thương, nói trước đây không có nghĩ nhiều như vậy. Trừ việc cậu tới cửa hàng nào, cũng không để lộ tin tức gì thêm. Tôi cũng không làm khó cô ta, nhưng người như vậy, tôi cảm thấy không thích hợp để lưu lại.”



“Ừ.” Trọng Nham cau mày: “Thanh toán tiền lương để cô ta đi đi.”



“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Lâm Quyền nói: “Được rồi, tôi sẽ làm ngay, tiểu lão bản chăm chỉ học tiếp đi.”



Trọng Nham cúp điện thoại, vẻ mặt buồn bực gục xuống mặt bàn.



Tần Đông An đi vào phòng học thấy cậu bộ dạng mệt mỏi gục xuống bàn, thuận miệng hỏi một câu: “Sắc mặt không tốt, đang nghĩ gì vậy?”



Trọng Nham thở dài than thở: “Tần Tiểu An, ông nói xem, tôi về sau nếu không thấy nữ nhân nào thuận mắt, liền tìm một nam nhân cùng sống qua ngày thế nào?”



Cằm Tần Đông An rớt xuống đất, trong lòng một trận kinh hoàng, hoài nghi mình đã nghe lầm.



Trọng Nham thấy vậy giả bộ khóc lóc: “Huynh đệ, ông không được kỳ thị tôi.”



Tần Đông An khó nhọc nuốt một ngụm nước miếng: “Không… sẽ không.”



Kỳ thị cái mịe gì, Tần Đông An trong lòng sói tru, cậu đây cao hứng còn không kịp nữa là! Đến lúc đó cậu đây nhất định sẽ đem Tần Tam nhà tôi thắt nơ con bướm tặng miễn phi luôn cho ông! Lúc tổ chức lễ cưới cậu đây sẽ tự tay đốt pháo chúc mừng hai người!



Hết