Trọng Nham

Chương 70 : Kẻ xâm lấn

Ngày đăng: 21:11 19/04/20


Trọng Nham không xác định chú Tần và Đường di có biết chuyện Tần Đông Nhạc ‘có suy nghĩ không an phận’ hay không, cậu cũng không có gan dám hỏi. Nhưng có lẽ là do trong lòng có quỷ, nên lúc xuống lầu ăn sáng, cậu cứ cảm thấy ánh mắt của hai vợ chồng họ nhìn cậu không thích hợp. Đặc biệt là khi Tần Đông Nhạc ngồi xuống ở bên cạnh cậu, nửa cái bánh bao hấp đang bị Đường di gắp khẽ rơi lại vào trong đĩa. Bác Tần nhìn qua trấn định hơn nhiều lắm, chỉ bất động thanh sắc liếc mắt nhìn con trai một cái, rồi lại cúi đầu tập trung ăn phần ăn của mình.



“Con ăn nhiều một chút.” Đường di che dấu đẩy cái đĩa đồ ăn tới trước mặt Trọng Nham: “Các con giờ đang thời kì phát triển lại học tập vất vả, dinh dưỡng phải đảm bảo.”



“Con cám ơn dì.” Trọng Nham vốn có tài quan sát rất tinh tế, lúc trước không chú ý tới mấy lần bọn họ thất thố là bởi vì không có nghĩ tới phương diện này, hiện tại cậu và Tần Đông Nhạc lại còn ngồi cạnh nhau, quả nhiên cha mẹ anh ấy đã trở nên thiếu kiên nhẫn hơn, mà ngay cả Tần Đông An ánh mắt cũng đảo loạn quét qua quét lại trên người hai bọn cậu. Cậu hiện tại có chút ngạc nhiên Tần Đông Nhạc đã nói chuyện này với người nhà mình như thế nào, con thích một cậu nhóc? Con coi trọng bạn học của em trai? Con tính theo đuổi một nam nhân về làm con dâu hai người?



Phi, phi, phi, mi mới làm con dâu.



Tầm mắt Đường di cũng bất giác quét tới quét lui giữa Trọng Nham và Tần Đông Nhạc, bà biết Tần Đông Nhạc nửa đêm trở về, cũng biết sau khi nó về sẽ lên phòng mình… tuy rằng từ tình huống hiện tại xem ra, Tần Đông Nhạc có vẻ như không có việc gì, Trọng Nham nhìn qua cũng thực bình tĩnh, hẳn là ngày hôm qua không có gì khác thường. Nhưng cho dù không có gì phát sinh, lòng bà cũng không thể nào trấn định được.



Gặp quỷ, Đường di buồn bực, bà rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì nha.



Đường di không biết nói gì nên tìm đề tài hỏi han: “Tối nay Trọng Nham muốn ăn cái gì? Ăn cá nhé?”



Trọng Nham buông đũa trong tay xuống: “Cám ơn dì, hôm nay con định chuyển về nhà. Chuyện trong công ty cũng đã làm rõ, thời gian qua con đã làm phiền cô chú nhiều, thật ngại quá.”



Đường di sửng sốt một chút, quay đầu sang nhìn Tần Đông Nhạc: “Thật sự hết nguy hiểm rồi?”



Tần Đông Nhạc do dự một chút, trong chuyện này, người chủ mưu đứng sau còn chưa đào ra, có thể gặp nguy hiểm hay không anh cũng không dám chắc. Nhưng Trọng Nham ở trong nhà anh cũng không ổn, ít nhất bản thân em ấy cũng không chịu nổi.



“Hẳn là không có việc gì.” Tần Đông Nhạc hàm hồ cho qua: “Một cổ đông khác của công ty cũng ở cùng nhà với em ấy, có cậu ta làm bạn.”



Đường di nghe vậy lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, có người ở cùng nhà với Trọng Nham, vậy người kia có thể ôm tư tưởng không đứng đắn gì với Trọng Nham hay không… Đường di phục hồi tinh thần, nhất thời cảm thấy suy nghĩ của mình vô cùng 囧. Bà không thể bởi vì con trai mình coi trọng một thiếu niên mà cảm thấy mọi người ai cũng có rắp tâm bất lương với thiếu niên đó.



“Vâng ạ, con còn rất nhiều tài liệu sách vở đều để ở nhà nữa.” Trọng Nham ngoan ngoãn đáp ứng, nhưng trong lòng lại nghĩ, vẫn nhanh chóng về nhà mình thôi, ngồi ở đây bị ánh mắt cả nhà họ qua lại bắn phá, một bữa cơm ăn cũng sẽ bị nghẹn chết.



Đường di do dự gật đầu: “Nếu có gì không ổn, con cứ tới đây ở.”



Trọng Nham gật gật đầu, trong lòng ấm áp vô cùng. Đường di biết rõ tâm tư con trai mình mà vẫn có thể suy nghĩ quan tâm tới cậu như vậy, Trọng Nham thấy thực cảm động. Dựa theo tình hình này, về sau hẳn sẽ không phát sinh tiết mục cẩu huyết: dì ấy thẳng tay ném chi phiếu vào mặt cậu rồi điên cuồng la hét “Tránh xa con tôi ra.”



Chú Tần nhẹ giọng ho khan: “Trọng Nham về nhà ở, vậy còn con?”



Động tác trong tay Tần Đông Nhạc tạm dừng một chút: “Con phải về nông thôn một chuyến.” anh nhìn thần sắc thất vọng trên mặt mẹ, sửa lời: “Tranh thủ trước tết Nguyên đán sẽ về.”



Đường di liếc mắt nhìn chồng mình vẫn trầm mặc ngồi bên cạnh, không biết nên nói gì cho phải. Lúc trước nguyên nhân Tần Đông Nhạc phải tới nông thôn ở chủ ý là muốn tránh Trọng Nham, nhưng Đường di cảm thấy học sinh trung học việc học nặng nề như vậy, sáng đi học tối mới về nhà, Tần Đông Nhạc bình thường muốn xuất hiện trước mặt Trọng Nham cũng không có khả năng. Cho dù là với Tiểu An, hai anh em sống dưới cùng một mái nhà, Tần Đông Nhạc có thể gặp mặt em trai được mấy lần? cho nên cũng không tất yếu phải chuyển xuống địa phương xa xôi đó.
Trọng Nham ho khan hai tiếng, ánh mắt quái dị nhìn thằng bạn, “Gian – díu?” tiểu tử này rốt cuộc biết cái gì rồi? sao lại dùng hình tượng như vậy… không đúng, sao lại dùng từ đáng khinh như vậy để hình dung mối quan hệ giữa mình và Tần Đông Nhạc?



Tần Đông An hắc hắc cười cười: “Thôi, thôi, không đùa ông nữa. Biết hai người các ông có chuyện nghiêm túc rồi.”



Hai thiếu niên vác cặp sách đi ra khỏi lớp học, hòa cùng đám học sinh chung quanh đang ào ra như ong vỡ tổ rời khỏi trường học. Chiếc xe ô tô dừng ở chỗ cũ, Tần Đông Nhạc đứng ở cạnh xe đang nói chuyện với lái xe Tiểu Trương, nhìn thấy bọn họ đi ra, vẫy vẫy tay nói: “bên này.”



Tần Đông Nhạc mặc một bộ tây trang màu đen, càng tôn lên dáng người cao ngất của anh, Trọng Nham nhân lúc đèn đường mờ ảo tạo điều kiện không kiêng nể gì mà chảy nước miếng ngắm nhìn anh từ đầu tới chân, trong lòng thầm nghĩ nếu Tần gia nghèo một chút, hoặc là bản thân Tần Đông Nhạc nghèo một chút thì tốt rồi, cậu có thể mặt dày mày dạn bày ra bộ dạng lão bản Ba Mươi Sáu Quận chơi trò quy tắc ngầm linh tinh gì đó cho đỡ thèm…



Tần Đông Nhạc nhét Tần Đông An vào trong xe, dặn Tiểu Trương trên đường về lái xe chậm một chút, rồi lại nhét Trọng Nham vào ghế sau xe mình: “Y phục của em để ở sau ghế, tự em thay đi.”



Trọng Nham không còn lời gì để nói nhìn ra phía sau chỗ ngồi lấy bộ tây trang màu đen, cảm thấy mình tựa như một người mẫu tội nghiệp phải chạy show liên tục.



“Lát nữa không được uống rượu.” Tần Đông Nhạc dặn dò: “Cầm ly nước trái cây uống đại diện là được rồi, em tuổi còn nhỏ, người khác sẽ không xoi mói.”



Trọng Nham cùng anh tranh cãi: “Họ cứ xoi mói rồi sao?”



Tần Đông Nhạc cũng không quay đầu lại đáp: “Anh giúp em uống.”



Trọng Nham: “…”



Được rồi, cho dù linh hồn mình là một người già nhưng người khác lại hoàn toàn không biết. Trọng Nham không biết là cao hứng hay tiếc nuối mà cảm thán một câu, cái này là nể mặt thời cuộc nha.



Khi bọn họ tới khách sạn, tiệc tối đã bắt đầu được một lát. Trong khi đa số thành viên tham dự buổi tiệc đều là các ông già bà cả thì hai thanh niên thân cao chân dài đẹp trai ngời ngời đồng thời xuất hiện vẫn vô cùng hấp dẫn mắt nhìn. Tần Đông Nhạc trước tiên dẫn Trọng Nham tới nhận thức những người phụ trách trong hiệp hội, đồng thời cùng làm quen và hàn huyên với các công ty hoa cỏ khác, sau đó mới dẫn cậu đi tìm đồ ăn.



Khi Trọng Nham từ trong tay Tần Đông Nhạc tiếp nhận một ly nước táo ép, cách đó không xa ở khu đồ mặn, nhìn thấy một người thập phần quen mắt, nhưng lại không nên xuất hiện ở chỗ này.



“Trương Hách.”



Tần Đông Nhạc quay đầu lại nhìn cậu: “Em nói gì?”



Trọng Nham thu hồi tầm mắt dừng trên mặt Trương Hách, cười cười nói: “Không có gì, nhận sai người.”



Hết