Trọng Nham

Chương 69 : Nhóc con phá hư

Ngày đăng: 21:11 19/04/20


Đại khái bị suy nghĩ “trên giường còn có một người” mờ mịt ám chỉ khiến ý thức Trọng Nham vô ý khóa kín lại, mơ mơ màng màng say ngủ, Trọng Nham thế nhưng lại nằm mơ. Cậu mơ thấy hai tay Tần Đông Nhạc bị mình trói ở trên giường, vạt áo ngủ mở phanh ra, lộ ra thân thể nâu bóng kiện mỹ cùng vùng eo rắn chắc, đôi chân thon dài hữu lực hơi khum lại, ý đồ che dấu bộ vị trọng yếu trên người. Trọng Nham ở trong mộng không kiêng nể gì mà đánh giá anh, tầm mắt quét dọc đường cong thân thể duyên dáng hướng về phía trước, yên lặng ngắm nhìn. Ánh mắt Tần Đông Nhạc chuyên chú nhìn cậu, trong mắt toát ra một loại bá khí nóng rực khác thường. sau đó, ngay lúc cậu nhịn không được muốn làm điều gì đó, hay tay Tần Đông Nhạc bỗng vươn ra, ở trên lưng cậu không nặng không nhẹ sờ soạng một phen.



Trọng Nham rên rỉ khe khẽ, mở mắt ra, lớp sương mù trước mắt dần tan đi, gương mặt quen thuộc hiện rõ thần sắc chăm chú nhìn vào cậu. Khuôn mặt trong mộng cùng gương mặt quen thuộc trong hiện thực chồng lên nhau, Trọng Nham trong nháy mắt không thể nhận ra được hình ảnh trước mắt là thật hay giả. Sau đó cậu mới chú ý tới chân mình hiện tại đang gác lên người Tần Đông Nhạc.



Đây cơ hồ là một tư thế mời gọi.



Con ngươi Tần Đông Nhạc trở nên thâm trầm, nhiễm một tầng bóng ma lớn, Trọng Nham nhìn không ra trong mắt anh đến tột cùng là loại thần sắc gì. Nhưng giấc mộng vừa rồi tựa như một chất kích thích dẫn dắt lửa cháy trong thân thể bùng phát. Trọng Nham lúc đầu hơi cứng ngắc một chút, rồi liền thản nhiên nâng chân lên, ở trên thắt lưng anh nhẹ nhàng cọ cọ.



Hô hấp Tần Đông Nhạc có chút rối loạn.



Trọng Nham giống như phát hiện ra bí mật gì đó, giảo hoạt nở nụ cười.



Tần Đông Nhạc gian nan lùi người ra sau. Trọng Nham lại giống như hoàn toàn vô ý kề sát tới gần, một tay khoác lên bờ vai anh. Tần Đông Nhạc không dám động.



Trọng Nham ngẩng đầu, ở trên cằm anh khẽ cắn nhẹ một cái.



“Trọng Nham.” Tần Đông Nhạc thanh âm khàn khàn: “Đừng nháo.”



Trọng Nham nắm cằm anh, đem mặt anh trở về nhìn thẳng mình. Cậu quả thực yêu chết cảm giác này, trước kia đều là Tần Đông Nhạc dùng tư thái lãnh đạo nắm cằm ép cậu, giờ rốt cuộc có thể hòa nhau một ván. Trọng Nham mỉm cười: “Tôi không nháo, chỉ là… ừm, chỉ là có chút khó chịu.” nói xong nhìn không được mà áp sát trèo lên người anh, còn khẽ đong đưa thắt lưng câu dẫn.



Tần Đông Nhạc quả thật bị cậu quậy phá trêu chọc tới điên đầu ong thủ, trong lòng cũng ân ẩn có chút hối hận, anh không nên nửa đêm mò về phòng mình, anh hẳn nên ở trên ghế sa lông phòng khách hoặc chui vào phòng Tiểu An ngủ một giấc mới phải. Khó trách mọi người đều nói ăn trộm gà không thành còn mất một nắm gạo, quả nhiên các cụ dạy không sai.



“Em còn nhỏ…” Tần Đông Nhạc miệng khô lưỡi đắng: “Em đi dội nước lạnh đi.”



“Không!” Trọng Nham một hơi từ chối, trước kia không có suy nghĩ về phương diện này thì thôi đi, hiện tại đến mơ cũng mơ thấy người này, vậy tức là trong tiềm thức cậu có suy nghĩ bất minh với Tần Đông Nhạc là có thể khẳng định. Mà người này lại vừa lúc nằm ở bên cạnh, còn không mặc quần áo, đây quả thực là thiên thời địa lợi nhân hòa, thế thì việc gì cậu phải chịu đựng?



Trọng Nham bất mãn chỉ rõ sự thật: “Anh cũng cứng rồi.”



Tần Đông Nhạc vẻ mặt phức tạp tới cực điểm, hai người đối diện nhìn nhau thật lâu, Tần Đông Nhạc thở dài, nhận mệnh lật người dường như đem cậu ôm chầm lấy, để lưng cậu dán vào ngực mình, một tay đè lại hai cái móng vuốt đang lộn xộn ở trên người mình, tay kia chậm rãi từ trên eo cậu nhóc trượt xuống.



Trọng Nham vô thức ưỡn cong thắt lưng, rúc sâu vào trong lòng anh hơn.
Đồng hồ sinh học bị đãnh vỡ, Trọng Nham cũng hiểu được mình chưa thể thích ứng, ngáp một cái rúc đầu vào gối, làm như không có việc gì mà cách xa người Tần Đông Nhạc một chút.



Tần Đông Nhạc nghiêng người với lấy cái khăn giúp cậu lau tóc. Trọng Nham mơ mơ hồ hồ mà nhớ tới lần đi nghỉ ở suối nước nóng lúc trước, anh ấy cũng đã cẩn thận giúp mình lau khô tóc như vậy, trong lòng bỗng nhiên có chút khó chịu. Nếu cậu có thể trọng sinh thêm một lần nữa thì tốt rồi, xuyên về lúc vừa tỉnh lại một giờ trước, cậu xin thề, nhất định sẽ không đi trêu chọc câu dẫn Tần Đông Nhạc nữa.



Cậu sợ nhất chính là những người nghiêm túc giống như Cung Chất vậy.



“Chuyện đầu độc cây cảnh đã được giải quyết xong,” Tần Đông Nhạc cũng hiểu được trong căn phòng im ắng, bầu không khí có chút kỳ quái, chủ động mở miệng lên tiếng: “Nhưng mà Hoa Phố lại không có mâu thuẫn trực tiếp với chúng ta. Cho dù là bị chúng ta đoạt mấy đơn hàng, những cũng không đến mức sẽ đẩy bọn họ tới tuyệt cảnh bí quá hóa liều khiến bọn họ phải mạo hiểm cả danh dự công ty bị phá hỏng mà làm như vậy.”



“Sau lưng bọn họ có người?”



“Anh hoài nghi vậy.” Tần Đông Nhạc nói: “Anh đã sắp xếp người điều tra, tạm thời còn chưa có tin tức.”



Trọng Nham trầm mặc một khắc, nhẹ giọng nói: “Vất vả rồi, Tần đại ca.”



“Có gì vất vả đâu.” Tần Đông Nhạc cười khổ: “Em nhất định cứ phải khách khí như vậy sao?”



Trọng Nham không lên tiếng.



Tần Đông Nhạc vắt cái khăn ẩm ướt lên thành giường, nhẹ giọng nói: “Trọng Nham, anh nói rồi, anh sẽ chờ em lớn lên. Trước khi em thành niên, anh cái gì cũng sẽ không làm, em không cần suy nghĩ nhiều.”



Trọng Nham ấp a ấp úng giải thích: “Tôi không nghĩ qua…” không nghĩ qua muốn nghiêm túc thật tâm nói chuyện yêu đương với ai đó, trong mắt cậu, tinh cảm căn bản là thứ không đáng tin.



Tần Đông Nhạc đại khái cũng đoán được lời Trọng Nham chưa nói ra miệng là gì, buồn bực quét mắt nhìn cậu một cái: “Vậy vừa rồi khi em trèo lên người anh đã nghĩ cái gì?”



Trọng Nham không lên tiếng, trong lòng lại đang phản bác: Kia sao có thể giống nhau chứ? Tình một đêm ăn xong lau miệng rồi có thể đi, còn kết hôn sẽ phải nộp hết tiền lương cùng thẻ tín dụng, tính chất hoàn toàn bất đồng có biết không? (Jer: hóa ra ẻm không muốn nộp tiền lương và thẻ tín dụng =))) vậy ẻm cứ ngồi yên nhận tiền anh nộp là được rồi)



Tần Đông Nhạc cuối cùng mới kịp phản ứng việc Trọng Nham chủ động khi mới tỉnh lại là có ý gì. Anh nhớ có lần anh bắt gập cậu lang thang trên đường vào buổi tối, khi đó em ấy còn nói muốn tìm người qua đêm… Tần Đông Nhạc hiện tại đã tin lúc ấy em ấy nói hoàn toàn là sự thật. Điều này khiến anh cảm thấy có chút đau đầu, bản tính không chút kiêng kỵ như vậy, anh phải làm thế nào mới coi chừng được người đây?



Hết