Trọng Nham
Chương 68 : Làm bộ rộng lượng
Ngày đăng: 21:11 19/04/20
Sau tiếng chuông buổi tự học tối kết thúc, Trọng Nham liền vác theo cặp sách lao ra khỏi phòng học. Tần Đông An cũng đã sớm có chuẩn bị, bên này Trọng Nham vừa động, bên kia cậu cũng đã nhảy dựng lên chạy theo thằng bạn ra ngoài. Giáo viên đang thu dọn đồ đạc của mình ở trên bục giảng bị hành động như vũ bão của hai đứa học trò làm cho giật mình, tâm nói: hai đứa này bị tiêu chảy cả à? Nhịn không nổi?
Trọng Nham không để ý tới Tần Đông An đang không ngừng lang khóc quỷ gào ầm ĩ gọi ở sau lưng, một đường chạy như điên xuống cổng trường, vừa định lấy di động ra gọi hỏi xem Lâm Quyền đỗ xe ở chỗ nào, liền nhìn thấy ở phía sau bồn hoa ven đường hiện lên một thân ảnh quen thuộc, sải bước đi nhanh tới phía đó. Trọng Nham sửng sốt một chút mới kịp phản ứng lại: “Tần Đông Nhạc?!”
Ánh đèn đường phủ lên người nam nhân một lớp màu sương giá, giống như anh mới từ một địa phương rất xa một nắng hai sương mà gấp gáp trở về. Thấy bộ dạng Trọng Nham sững sờ, anh hơi mỉm cười một chút, đôi con ngươi thâm thúy lưu quang lóe sáng, ôn nhu tựa như ảo giác: “Sao phải chạy vội vã như vậy?”
Trọng Nham nháy mắt mấy cái, ma xui quỷ khiến nói: “Anh trở lại?”
“Ừ, về xử lý chuyện cửa hàng.”
Trọng Nham vội nói: “Tôi cho anh biết…”
Tần Đông Nhạc cười lắc đầu, đánh gãy lời cậu: “Trọng Nham, anh tới đây là muốn nói một tiếng với em, chuyện này cứ giao hết cho anh làm đi. Anh biết trong việc kinh doanh buôn bán em là một chuyên gia. Nhưng chúng ta hợp tác làm ăn với nhau, anh, Lâm Quyền, Lâm Bồi không đơn thuần là thuộc hạ của em. Cho nên, em cũng phải học cách chia sẻ áp lực của mình với người khác. Ba Mươi Sáu Quận không phải của một mình em. Nếu bọn anh trốn ở sau chia tiền, để một mình em ở phía trước đấu tranh anh dũng, vậy bọn anh là cái loại người gì? Phải không?”
Trọng Nham im lặng, cậu nên nói gì đây?
Tần Đông Nhạc đặt tay lên vai Trọng Nham, hết sức trịnh trọng nhìn cậu nói: “Trọng Nham, em tin tưởng anh không?”
Trọng Nham rất muốn hỏi: ‘tin tưởng’ mà anh nói là muốn chỉ phương diện nào? Tin tưởng anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện? tin tưởng nhân phẩm của anh? Hay tin tưởng lời anh nói không cần cậu phải bận tâm là lời nói thật lòng? Suy nghĩ Trọng Nham có chút hỗn loạn, này kỳ thật đều giống như cùng một ý… mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì đây…
Tần Đông Nhạc trên tay dùng sức, kéo cậu vào trong lòng mình, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: “Chả lẽ em không nghĩ tới lòng tự trọng của bọn anh một chút sao?”
Vấn đề này Trọng Nham thật sự không biết nên trả lời thế nào, cậu đã quen đứng ở trên cao ra lệnh, bắt người khác phải làm theo ý mình để giải quyết vấn đề. Cậu khuyết thiếu kinh nghiệm sóng vai san sẻ cùng người khác. Cậu vẫn cho rằng nếu bên cạnh có người đồng hành, như vậy người kia chính là một loại cực đại uy hiếp với cậu… Được rồi, tình hình hiện tại tựa hồ có chút ngoại lệ.
“Mấy hôm nay em tạm thời chuyển tới nhà anh ở đi, đến trường, tan học thì đi cùng với Tiểu An.”
Trọng Nham ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy trong phòng nhiều hơn một người, ngay sau đó chăn bị kéo ra, một thân thể vẫn mang theo hơi nước khiến cho phía đệm ở bên cạnh cậu lún xuống một chút.
Trọng Nham nhất thời bừng tỉnh.
Trong phòng không bật đèn, nhưng ngoài cửa sổ vẫn còn ánh đèn đường hắt vào, ngọn đèn nhu hòa khiến căn phòng trở nên mông lung mờ nhạt, trong ánh sáng mờ ảo hiện lên một thân ảnh quen thuộc khiến cậu có cảm giác an tâm.
“A, anh về rồi?”
Tần Đông Nhạc nghe được câu nói mớ giống như đang nỉ non, động tác xốc chăn tạm dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Đánh thức em sao? Anh không nghĩ tới… anh nghĩ em nằm cùng phòng với Tiểu An. Ah, nửa đêm, khách phòng còn chưa thu thập…”
Trọng Nham lúc này mới nghĩ tới, cậu trước giờ vẫn ở trong phòng Tần Đông Nhạc, nhất thời có chút chật vật. Đều do Tần Đông An thề son thề sắt rằng anh trai cậu ta sẽ không về, cậu mới yên tâm lớn mật mà sử dụng phòng của anh ta.
Tần Đông Nhạc thăm dò nói: “Đã trễ thế này, trước chịu khó ngủ chung nhé? Dù sao giường cũng đủ lớn, hai người nằm cũng không chật.”
Trọng Nham trầm mặc dịch người vào phía trong, cậu nghe ra trong giọng nói của Tần Đông Nhạc không che dấu nổi mệt mỏi, nhịn không được hỏi một câu: “Đều giải quyết rồi?”
“Đều giải quyết, ngày mai sẽ có họp báo.” Tần Đông Nhạc thật dài thở phào một hơi, không kịp cảm nhận tình cảnh tuyệt vời lần đầu được đồng sàng cộng chậm với người trong mộng, liền mơ màng ngủ mất.
Trọng Nham có chút mất ngủ, trong phòng đột nhiên nhiều hơn một người, toàn bộ cảm giác đều không giống. Trong không khí giống như đột nhiên nhiều ra một thứ nhìn không thấy, sờ không được, nhưng lại khiến người ta chân chân thật thật cảm nhận rõ ràng. Thân thể khỏe mạnh, ấm áp, trong bóng đêm truyền tới nhịp thở đều đều không phải của mình, đây đã là chuyện thật lâu thật lâu trước kia còn sót lại trong trí nhớ.
Trọng Nham bỗng nhớ không rõ lần cuối cùng bên người có nằm một thân thể ấm áp đồng thời cùng qua đêm với cậu là chuyện khi nào.
Hết