Trọng Nham

Chương 75 : Nghiêm túc

Ngày đăng: 21:11 19/04/20


Có người muốn thăm dò nội tình của Ba Mươi Sáu Quận, điều này không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng nếu là gián điệp thương mại sẽ không hành động như vậy, thủ đoạn của bọn họ sẽ không thô ráp cẩu thả như thế. Trực tiếp chạy tới cạy khóa cửa, nói không chừng là ăn trộm thật, muốn vào đó trộm mấy cái thiết bị dụng cụ gì đó…



Không đúng.



Trọng Nham lập tức phủ nhận suy nghĩ này. Nếu thật sự là ăn trộm, thì hắn sẽ tới kí túc xá trộm đồ, hành lý đồ đạc của công nhân viên đều để ở kí túc xá như tiền mặt, laptop, ipad thậm chí cả máy chơi game… so với tới phòng thí nghiệm toàn giấy tờ với chai lọ thủy tinh còn đáng giá hơn nhiều. Hơn nữa thiết bị thí nghiệm dù sao cũng là dụng cụ chuyên ngành, nếu trộm cái đó, sau này tìm người mua cũng là cả một vấn đề lớn.



Ăn trộm bình thường sẽ không ngu như vậy.



Tuy rằng bây giờ còn chưa thể xác định kẻ trộm là công nhân của mình hay là ăn trộm mặc quần áo công nhân đi gây án, nhưng nếu có thể trộm được quần áo công nhân vậy chứng tỏ kẻ trộm biết rõ vị trí phân bố phòng thí nghiệm và kí túc xá. Trong tình huống như vậy, kẻ trộm vẫn chọn tới phòng thí nghiệm, điều này thực sự rất khả nghi.



Trọng Nham hỏi Lâm Bồi: “Bị cạy là phòng thí nghiệm của ai?”



Lâm Bồi chi chỉ chính mình.



Trọng Nham nhất thời nhíu chặt chân mày: “Nói không chừng là nhắm vào anh mà tới.”



Lâm Bồi gật đầu: “Có khả năng.”



Trọng Nham ngẫm lại, số người biết tới Ba Mươi Sáu Quận cũng không ít, nhưng người biết rõ trụ cột kỹ thuật của Ba Mươi Sáu Quận là Lâm Bồi hẳn không nhiều. Trước đó ở viện nghiên cứu thực vật, biểu hiện của Lâm Bồi không hẳn là xuất sắc, mà người biết rõ thực lực của anh ấy nhất chính là… ngón tay khẽ gõ gõ nhẹ lên mặt bàn, quyết định lát nữa về sẽ liên hệ với Hải Thanh Thiên, nhượng anh ta điều tra xem gần đây Triệu Thịnh An đã làm gì.



Chuyện này tốt nhất nên giấu Lâm Bồi, khó khăn lắm mới thoát được thằng cặn bã kia mà an ổn sinh hoạt, nếu lại bởi vì thằng khốn đó mà tâm tư rối loạn thì thật không đáng có.



Trọng Nham tự mình cân nhắc trong chốc lát, lại buồn bực hỏi thêm Lâm Bồi: “Bộ hai con chó già lắm rồi sao? Đã cắn được rách quần mà còn thả cho người chạy mất? không đuổi theo à?”



Lâm Bồi dở khóc dở cười nhìn cậu: “Hoan Hoan Nhạc Nhạc rất khỏe mạnh đó.”



Trọng Nham không hiểu: “Vậy đã xảy ra chuyện gì?”



Lâm Bồi hướng về phía Tần Đông Nhạc làm thủ thế “mời”, “Bố trí phòng ở dưới kia đã xong, em hẳn không biết sau khi hoàn thành, kết cấu khu đó thế nào. Vậy để Tần tổng giải thích tỉ mỉ cho em đi.”



Tần Đông Nhạc dời bớt chén đĩa trên bàn sang một bên tạo khoảng trống, dùng đầu đũa chấm ướt rượu, vẽ vẽ lên mặt bàn một cái hình lục giác, sau đó lại chia đều mỗi đỉnh hình lục giác thành một hình chữ nhật. Trọng Nham nghiêng đầu nhìn, cảm thấy anh như đang vẽ một bức tranh, mà hình ảnh trung tâm là mấy hình chữ nhật tạo thành một bông hoa.




Trọng Nham trái phải nhìn nhìn, cảm thấy bố trí tầng cao nhất so với trong trí nhớ cậu ngược lại không có biến hóa gì lớn, chỉ có màu sắc thảm trải sàn là không giống, khi đi ngang qua phòng trà, cảm thấy phòng trà trước đây cũng không giống thế này. Mà văn phòng Lý Thừa Vận vẫn như cũ, bàn làm việc bằng gỗ tử đàn nặng nề, phía sau là cửa sổ thủy tinh rộng lớn. Khi đứng ở đây quan sát ngã tư đường phía dưới, trong lòng bất giác sẽ dâng lên một cảm giác vi diệu mình giỏi hơn chúng sinh phía dưới.



Nhưng lúc này, cảnh còn người mất.



Trọng Nham ngồi đây bỗng có chút cảm khái.



Cao Vân mang trà xanh lên liền khách khách khí khí lui ra ngoài, Trọng Nham ngồi trên ghế sa lông chờ một lát, mở hộp, lấy chậu cảnh ra giúp Lý Thừa Vận thay đổi văn phòng nặng nề này một chút. Cây tùng cảnh nho nhỏ đặt trên bàn làm việc hơi lớn hơn chậu cây đặt trên bàn trà, chỉnh chỉnh góc độ một chút.



Cửa phòng sau lưng được đẩy ra, tiếng bước chân dừng ở cửa phòng một chút.



Trọng Nham ngẩng đầu, nhìn thấy Lý Duyên Kỳ đứng ở cửa, mặt hiện ra biểu tình có chút ngoài ý muốn.



Trọng Nham gật gật đầu: “Lý thiếu gia.”



Lý Duyên Kỳ đi tới ngồi xuống đối diện cậu, thấy trên người cậu vẫn mặc đồng phục học sinh, lại nhìn chậu cảnh trên bàn trà: “Đến thăm ba ba sao? Hay em có chuyện gì? Em từ trường học tới thẳng đây?”



Trọng Nham không chút cao hứng sửa lại đúng từ cho anh: “Tôi tới tìm Lý tiên sinh, để trả tiền.”



Lý Duyên Kỳ ngây ngẩn cả người: “Trả tiền? tiền gì?”



Trọng Nham lười biếng dựa lưng vào thành ghế, vì không muốn để chính quy đại thiếu gia Lý Duyên Kỳ hoài nghi mình chiếm tiệm nghi của Lý gia, nên phải nói rõ ràng mọi chuyện: “Khi tôi vừa tới đây, Lý tiên sinh đã cho tôi mượn hai trăm vạn.”



Lý Duyên Kỳ có chút dở khóc dở cười: “Đó là ba ba cho em tiền tiêu vặt mà.”



“Quá khách khí.” Trọng Nham giả lả cười: “Vay tiền sao có thể không trả, đúng không?”



Lý Duyên Kỳ thấy bộ dạng này của Trọng Nham, sự nghi ngờ lúc đầu khi nghe tin Trọng Nham xuất hiện trong văn phòng của cha đã biến mất, ngược lại có chút đồng tình với ông già nhà mình, không biết cha khi nghe thấy Trọng Nham cứ “Lý tiên sinh” hết lần này tới lần khác sẽ có tâm trạng gì?



Hết