Trọng Nham

Chương 76 : Cha ruột

Ngày đăng: 21:11 19/04/20


Lý Duyên Kỳ vốn định ngồi cạnh xem náo nhiệt, nhưng khi nghe thấy tiếng nói chuyện truyền tới từ ngoài hành lang, tốt hơn hết vẫn tìm cớ chuồn mất. Anh có dự cảm, ông già nhà mình nghe Trọng Nham tới trả tiền, tâm tình tuyệt đối sẽ không tốt đẹp chút nào.



Lý Thừa Vận vừa nghe thấy Trọng Nham tới công ty tìm mình, trong lòng rất cao hứng, còn về chuyện trả tiền gì đó, Cao Vân căn bản không dám đề cập tới. Cho nên khi vừa nghe báo cáo xong Lý Thừa Vận sải bước về văn phòng, trên mặt còn mang theo tươi cười. Đương nhiên, nhìn thấy hai chậu cảnh để trên bàn trà và bàn làm việc, tâm tình ông càng tốt hơn nữa.



“Từ trường tới?” Lý Thừa Vận đặt văn kiện cuộc họp lên bàn làm việc, nghiêng đầu thưởng thức chậu cảnh mini trên bàn trà Trọng Nham mang tới: “Đã ăn cơm trưa chưa?”



“Trước khi tới đây có tạt qua cửa hàng một chuyến.” Trọng Nham nói: “Đã cùng nhân viên cửa hàng ăn cơm hộp rồi.”



Lý Thừa Vận khẽ nhíu mày: “Đừng ăn mấy đồ không dinh dưỡng đó nữa.”



“Kỳ thật cũng không tệ lắm.” Trọng Nham đáp: “Có rau xanh còn có chân gà.” Ít nhất cơm hộp còn nhiều đồ dinh dưỡng hơn thức ăn bà ngoại Trương Nguyệt Quế trước kia nấu cho cậu.



Nghe cậu nói như vậy, trong lòng Lý Thừa Vận xẹt qua tia khó chịu kỳ quái, bất giác nghĩ tới việc Trọng Nham cảm thấy cơm hộp không tồi có phải là do trước kia ăn uống quá khổ sở hay không?



Lý Thừa Vận ngồi xuống vị trí Lý Duyên Kỳ vừa ngồi, vẻ mặt hòa khí nhìn cậu: “Hôm nay tới tìm ta là có chuyện gì?” vừa nói vừa dùng mắt ý bảo: Vô luận có chuyện gì cũng không sao, chỉ cần nói ra, lão tử sẽ thay con giải quyết, để cho thằng nhóc là con biết lão tử làm cha kỳ thật cũng không kém cỏi như vậy.



Trọng Nham ngồi ngay ngắn, từ trong túi tiền lấy ra một cái thẻ để xuống trước mặt ông: “Đây, sắp năm mới, tôi cũng kiếm đủ tiền, trả lại cho ông.”



Lý Thừa Vận sửng sốt một chút, nhìn nhìn cái thẻ của Trọng Nham, hồ nghi hỏi: “Trả…cho ta?” chuyện này rốt cuộc là chuyện gì? Ông nghe lầm cái gì sao? Hay chính mình đã thật sự cho nó mượn tiền?



Trọng Nham nghiêm trang chững chạc gật đầu: “Đúng vậy, nhờ phúc ngài, tôi làm đầu tư tương lai kiếm được chút tiền.”



Lý Thừa Vận vẫn cảm thấy hình như mình đã nghe lầm cái gì đó thì phải, cầm chiếc thẻ kia lên nhìn qua nhìn lại: “Bao nhiêu tiền?”



“Hai trăm vạn.” Trọng Nham cũng sửng sốt một chút: “Tiền lãi đầu tư tương lai, thiếu sao?”



Lý Thừa Vận: “….”



Lý Thừa Vận hít sâu một hơi, mặt không đổi sắc hỏi lại: “Ta cho con mượn tiền lúc nào?” Lần trước Trình Du ra mặt lợi dụng Ôn Hạo tính kế Trọng Nham, ông đã cho Trọng Nham hai trăm vạn coi như an ủi, nhưng khi đó Trọng Nham vô cùng cao hứng tiếp nhận mà.



Trọng Nham tâm nói: ông ta là vì tửu sắc quá độ mà lão hóa quá nhanh, trí nhớ kém rồi sao?


Thật muốn đánh nó một trận. Lý Thừa Vận hận tới nghiến răng nghiến lợi, tâm nói: lão tử rõ ràng là cha ruột nó, nhưng vì sao bị nó gọi như thế, nghe cứ như không phải sự thật vậy?!



Lý Thừa Vận đầu đầy hắc tuyến nhìn cậu: “Mày không thể nghiêm túc một chút à?”



Trọng Nham thực oan uổng khoát tay nhìn ông: “Vô luận tôi có không muốn tiếp nhận sự thật này, thì mấy chữ đó cũng chỉ có cách phát âm như vậy. Chẳng lẽ bởi vì tôi nghiêm túc mà nó có thể đọc thành mẹ sao?”



Lý Thừa Vận nhịn không nổi nữa, giơ tay lên trước mặt thằng oắt con kia định tát một cái, đầu ngón tay còn chưa chạm tới mặt Trọng Nham, thang máy đột nhiên ngừng lại, cánh cửa hai bên không tiếng động mở ra, bên ngoài chính là đại sảnh rộng lớn người qua người lại.



Lý Thừa Vận cứng người một chút, làm bộ làm tịch đưa tay qua chỉnh chỉnh cổ áo Trọng Nham.



Trọng Nham khóe miệng co rút: “Nếu không tìm một chỗ vắng người để ông đánh cho đã nghiền nhé?”



Lý Thừa Vận hừ lạnh: “Đừng được một tấc lại tiến một thước.”



Trọng Nham cúi đầu đi theo sau ông ra khỏi thang máy, bên môi lộ ra tia cười xấu xa.



Hai người lên xe, Trọng Nham lo lắng hỏi một câu: “Sẽ giúp tôi làm thủ tục chứ?”



Thật sự là đến đòi nợ.



Lý Thừa Vận đen mặt vỗ vô lăng một phen: “Khi nào muốn làm thì gọi điện cho ta.”



Trọng Nham lập tức cao hứng, thầm nghĩ chuyến đi này thật sự không uổng phí.



Lý Thừa Vận bị thằng con chọc tức cũng đành nhịn xuống, tự khuyên nhủ trong lòng, được rồi được rồi, nó có việc gì là tới cầu xin mình giúp đỡ, chứng minh nó vẫn coi trọng mình, chắc thế đi.



Ít nhất cũng đã gọi cha không phải sao.



Cho dù nói thế nào thì “cha” vẫn dễ nghe hơn “Lý tiên sinh”.



Hết