Trọng Nham
Chương 77 : Lão lai tòng tử*
Ngày đăng: 21:11 19/04/20
(Lão lai tòng tử: về già thì nương nhờ con trai)
Kết quả thi cuối kì của Trọng Nham không tốt không xấu, thứ hạng trong lớp vượt lên mười bậc so với thi giữa kì. Chủ nhiệm lớp cao hứng vô cùng, cố ý gọi cậu lên văn phòng động viên một phen, còn nhắc nhở nghỉ đông cũng không được lơ là, phải tập trung ôn tập, ngàn vạn lần không được bỏ bê xao lãng thời gian một tháng nghỉ này vân vân và mây mây…
Trọng Nham vâng vâng dạ dạ đáp ứng, sau khi rời khỏi văn phòng một phen vuốt mồ hôi, lấy di động ra đặt vé máy bay. Vé máy bay trong ngày đã hết, ngày mai thì chỉ còn khoang hạng nhất. Trọng Nham vẫn cảm thấy ngồi khoang hạng nhất thực lãng phí, rõ ràng chất lượng cũng như khoang phổ thông lại cố tình lấy giá vé đắt hơn. Nhưng hiện tại là cuối năm, vé hạng gì cũng không dễ mua, Trọng Nham do dự một lúc cũng chỉ có thể cắn răng đặt vé hạng nhất. Cậu hiện tại tốt xấu gì cũng coi như người có tiền, khoang hạng nhất thì khoang hạng nhất đi.
Trọng Nham không có nhiều hành lý để thu thập, về nhà tìm cái balo, nhét mấy bộ quần áo vào để thay tắm rửa, rồi bỏ cả vật dụng cá nhân, dây sạc điện thoại xong đâu đấy. Trọng Nham lần này cũng không tính ở lâu tại Lâm Hải, nếu thân thể bà ngoại vẫn khỏe, cậu tính đón bà lên Bắc Kinh ở vài ngày, tìm người khám tổng quát cho bà. Kỳ thật tình hình của bà ngoại thế nào Trọng Nham đều biết rõ, cơ thể bà không phải có bệnh, mà là cơ năng toàn thân đã đến hồi suy kiệt.
Cũng không biết còn có thể kéo dài được bao lâu.
Trong lòng Trọng Nham khổ sở, sinh lão bệnh tử, vốn chính là chuyện con người vô pháp thay đổi. Hoặc có lẽ do bản thân thật sự già rồi, nên khá nhạy cảm đối với những chuyện như thế này.
Trọng Nham thu dọn xong hành lý của mình, lại bỏ ra một buổi chiều để thu dọn phòng chuẩn bị cho bà ngoại. Nhà cậu dưới lầu có hai khách phòng, một gian là của Lâm Bồi, một gian vẫn luôn bỏ trống, may mắn đồ đạc đã có sẵn, không cần phải mua thêm cái gì. Trọng Nham từ phòng kho lấy ra một bộ ra giường mới để thay, lại xuống siêu thị dưới lầu, mua ít đồ dùng cá nhân như bàn chải, khăn mặt, còn mua thêm một đôi dép lê màu hồng. Cậu nhớ rõ dép của bà ngoại đều có màu này.
Trọng Nham nhắn tin thông báo, gửi 1 lúc luôn cho mấy người Lâm Bồi, lúc đầu định gọi điện thoại nhưng thầm nghĩ phải nói đi nói lại một việc nhiều lần, thật sự gây sức ép không nổi. Tin nhắn vừa mới được gửi đi không bao lâu, Tần Đông Nhạc đã gọi điện tới, nhưng mà người đầu dây không phải Tần Đông Nhạc mà là Tiểu An. Tiểu An hỏi cậu khi nào trở về, lại lén lút oán giận nói thầy cô giao nhiệm vụ cho cậu ấy giám sát cậu ôn tập trong kỳ nghỉ đông, xem ra chuyện này lại ngâm nước nóng rồi. Sau khi Tiểu An lải nhải xong, điện thoại lại chuyển sang tay Đường di, Đường di dặn cậu đi đường cẩn thận, lại lắp bắp hỏi cậu bạn gái có đi cùng không?
Trọng Nham nhớ tới lời nói dối về ‘hoa khôi giảng đường’ của Tiểu An, rất có cảm giác đã đâm lao phải theo lao, chỉ có thể hàm hồ nói rằng không đi, nghỉ đông còn phải đi học thêm vân vân. Đường di tâm tình phức tạp, cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ dặn cậu chú ý an toàn, rồi mới trả điện thoại cho Tần Đông Nhạc.
Không biết có phải do Tiểu An đã nói lại với Tần Đông Nhạc không mà Tần Đông Nhạc một chút cũng không bị mấy chữ ‘bạn gái’ này ảnh hưởng, thực bình tĩnh hỏi thời gian chuyến bay của cậu, còn nói ngày mai không bận việc gì, có thể đưa cậu ra sân bay. Trọng Nham sảng khoái đáp ứng. Chỉ là đưa tiễn, cho dù là quan hệ bằng hữu cũng là chuyện bình thường, từ chối qua lại mới càng có vẻ già mồm cãi láo.
Ngày hôm sau, quả nhiên Tần Đông Nhạc lái xe tới đón cậu, một đường thông thuận tới sân bay, tới trước khi vào cửa an ninh, Tần Đông Nhạc kéo tay Trọng Nham lại, mặt không đổi sắc nói một câu: “Trung học là thời điểm học tập căng thẳng, tốt nhất không nên quen bạn gái, nói chuyện yêu đương gì đó, như vậy rất ảnh hưởng tới học tập.”
Trọng Nham: “….”
Tần Đông Nhạc ho khan hai tiếng, khẽ đẩy nhẹ lên vai cậu một cái: “Được rồi, em qua xếp hàng đi. Chờ em vào rồi anh sẽ về.”
Trọng Nham mặt liệt đi xếp hàng, trong lòng nghĩ cái tên này một đường nghẹn khuất, nhịn tận tới khi tách ra mới chịu nói một câu như vậy thực khiến người ta suy nghĩ? Không phải là nghẹn từ tối qua tới giờ đấy chứ?
Trọng Nham hơi run lên một chút, rồi cũng tùy ý để bà cầm. Ngón tay và bàn tay bà ngoại đều thập phần thô ráp, lại vì có tuổi mà đặc biệt khô hanh nhăn nheo. Đối với Trọng Nham mà nói, đây cũng là một thể nghiệm vô cùng xa lạ.
“Trọng Nham à…” giọng bà ngoại có chút do dự, âm cuối dường như bị kéo dài hơn, giống như mỗi lời nói đều hơi phát run trong không khí: “Trọng Nham, nếu bà chết.. cháu sẽ trở lại gặp bà chứ?”
“Bà đang nói gì vậy?” Trọng Nham không thích nghe như thế.
Bà ngoại cố chấp hỏi: “Sẽ chứ?”
Trọng Nham gian nan gật đầu: “Sẽ.” Đời trước không làm được, kiếp này ông trời cho cậu thêm một cơ hội, nhượng cậu có cơ hội để bù đắp lại, sao có thể bỏ qua?
Bà Trương Nguyệt Quế khẽ thở ra, trên mặt lộ ra tươi cười: “Ta nghỉ vài ngày, sau đó chúng ta cùng đi xem Hoàng Cung đi. Phim truyền hình không phải đều quay ở ngự hoa viên gì đó sao? Bà vẫn luôn muốn tới xem hoa viên của Hoàng đế là cái dạng gì.”
“Được.”
“Thủ đô còn cái gì thú vị nữa?”
“Nơi thú vị còn nhiều lắm, nhưng Trường Thành chúng ta đừng nên đi, leo mệt lắm.” Trọng Nham nhẹ giọng nói: “Cháu sẽ đưa bà đi thăm cả vườn hoa Cung Vương Phủ. Còn cả dinh thự của Hòa Thân, rất khí khái đó.”
“Bà biết Hòa Thân, trong TV cũng có chiếu, đại gian thần!”
Trọng Nham cười cười: “Đúng rồi, ông ta bòn rút tiền tu sửa hoàng cung để tu sửa hoa viên nhà mình.”
“Vậy tới xem xem.” Trương Nguyệt Quế nói xong lại cảm thấy mệt mỏi rã rời, mí mắt cũng dần khép lại, miệng thì thào nói: “Còn có Di Hòa Viên…. Đông Lai Thuận….”
Trọng Nham mím môi mỉm cười, tâm nói: cậu không biết Đông Lai Thuận* cũng là nơi ngắm cảnh đấy.
Hết