Trọng Nham

Chương 79 : Dễ nghe

Ngày đăng: 21:11 19/04/20


Sau khi Lý Ngạn Thanh rời khỏi phòng ăn, không khí nơi này lại càng trở nên nặng nề hơn. Lý lão gia tử không muốn cho Lý Ngạn Thanh về, nhưng dù sao cũng là năm mới, con cháu đều đang nhìn, ông cũng không muốn làm mất mặt vợ mình. Dù sao nó cũng không đi xa, vẫn ở trong thành phố này, hôm nào kêu người đón nó về cũng được. Lý lão gia tử biết vợ mình trước kia khi ở nhà mẹ đẻ đã chịu quá nhiều bực tức vì chuyện con riêng, cho nên đối với thân phận mẹ con Trương Minh Nghiên, bà cực kỳ không vừa mắt, Trọng Nham được đón lên đây hơn nửa năm, chưa từng gặp mặt mà bà ấy cũng không chủ động yêu cầu gặp dù chỉ là liếc nhìn một cái.



Trong vấn đề này Lý lão gia tử có cái nhìn khác với bà. Lý Ngạn Thanh cũng được mà Trọng Nham cũng thế, đều là con cháu nhà ông, đều là nòi giống Lý gia. So với trăm năm cơ nghiệp của Lý gia mà nói, coi trọng xuất thân con vợ cả hay con vợ bé căn bản không có ý nghĩa, mà phải xem ai là người làm rạng rỡ Lý thị mới là quan trọng nhất. Đám đàn bà con gái kiến thức nông cạn, trong mắt chỉ có con mình sinh ra, cả ngày chỉ biết so đo mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, chậc.



Lý lão gia tử tiếp nhận chén rượu thằng con rót cho nhợt nhạt nhấp một hơi: “Sao Trọng Nham không về dập đầu?” Lý Duyên Lân ở Pháp không về được, đó là bất đắc dĩ. Nhưng chuyện tế tổ lớn như vậy, sao Trọng Nham cũng không biết đường trở về mà thắp một nén hương? Ông nhìn lướt qua sắc mặt của Lý lão phu nhân, lại nhìn nhìn Trình Du vẫn im hơi lặng tiếng, thản nhiên nói rằng: “Bình thường thì không nói, nhưng năm mới, quy củ gia tộc vẫn phải tuân theo.”



Lý Thừa Vận vội nói: “Đứa nhỏ này hiếu thuận, vừa nghỉ đã về thăm bà ngoại dưới quê, bà ngoại nó sức khỏe không tốt, mấy ngày trước mới làm kiểm tra. Con đoán… nó là muốn chăm sóc bà, nên không đi được.” Có thể tránh né được, nó tuyệt đối sẽ không chạy tới nhà chính Lý gia đón năm mới. Lý Thừa Vận vô cùng khẳng định điều này. Nhưng lời này ông không thể nói rõ, bản thân mình bị con trai ghét bỏ thì không sao, nhưng nếu để hai vị lão nhân biết được, chỉ sợ sẽ chịu không nổi.



Lý lão phu nhân nhíu nhíu mày, không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ một đứa con riêng nuôi bên ngoài, không quy không củ, có gì để nhớ thương. Nếu thật sự đưa về Lý gia, nói không chừng còn bị thân thích bằng hữu chê cười.



Trình Du vẫn thực bình tĩnh. Bà nghe Lý Duyên Kỳ nói Trọng Nham từ trước cho tới giờ chỉ gọi Lý Thừa Vận một tiếng “Lý tiên sinh”, lại biết nó tự kinh doanh riêng, không chịu về Lý gia, thái độ kiên quyết mười phần, bà tự nhiên cũng không còn lo lắng gì. Có khi trong lòng Lý lão gia tử và Lý Thừa Vận đều biết rõ nhưng chẳng qua không nói ra miệng, sợ mất mặt mà thôi.



Khó khó nhọc nhọc ăn xong bữa cơm tất niên, hai vị lão nhân cùng Lý Thừa Vận và Trình Du đi chơi mạt chược. Mấy năm trước đây khi sức khỏe Lý lão gia vẫn còn tốt, mỗi khi đến giao thừa, Lý gia toàn tộc đều tập trung lại một chỗ tế tổ rồi náo nhiệt qua đêm giao thừa. Sau này Lý lão gia tử không còn sung mãn như trước, không thể chịu nổi một phen gây sức ép như vậy, liền đổi thành già trẻ lớn bé toàn gia tộc tụ hội trước năm mới đi tế tổ rồi sau đó các gia đình tự về nhà đón năm mới, không khí dần trở nên thanh tĩnh.



Lý Duyên Kỳ không có hứng thú với mạt chược này nọ, nhưng người lớn trong nhà còn chưa giải tán, anh cũng không thể bỏ đi trước được, bởi vậy trong lòng dù không kiên nhẫn nhưng vẫn phải bồi bên cạnh bưng trà rót nước.



Lý lão gia tử thình lình hỏi Lý Thừa Vận: “Trong buổi họp thường niên của tập đoàn, con nói muốn giảm bớt đầu tư nước ngoài?”



Lý Thừa Vận kể lại cuộc nói chuyện lần đó với Trọng Nham, thấy Lý lão gia tử biểu tình không cho là đúng, liền giải thích: “Kỳ thật con cũng biết Lý thị mấy năm nay khuếch trương quá nhanh, cần có thời gian hảo hảo tiêu hóa. Một khi việc đầu tư xuất nhập khẩu có vấn đề, sẽ khiến việc quay vòng tài chính của chúng ta gặp phiền toái lớn.”



Lý lão phu nhân rõ ràng không tin là Trọng Nham đã nói như vậy: “Không lầm chứ? Trọng Nham mới bao nhiêu tuổi? Còn chưa tốt nghiệp trung học đâu, nó thì biết cái gì?”



Lý lão gia tử thản nhiên liếc mắt nhìn sang Lý Duyên Kỳ vẫn trầm mặc không nói một bên, lắc đầu: “Ta thấy con có vẻ rất coi trọng thằng nhóc đó.”



Lý Thừa Vận nghĩ nghĩ nói: “Nó có chút nhãn lực.” không phải ai cũng có thể trong nửa năm đem hai trăm vạn biến thành hai nghìn vạn, mà còn ngửi được mùi nguy hiểm mà quyết đoán thu tay lại, điểm này rất khó lường.




Trọng Nham đúng tình hợp lý: “Đương nhiên!”



“Oắt con.” Lý Thừa Vận xoa xoa ngực kiềm nén cơn giận, không tình nguyện nói: “Ta sẽ kêu người đưa chìa khóa qua, con hiện tại đang ở đâu?”



“Nông thôn.” Trọng Nham mừng rỡ: “Một tay giao tiền một tay giao chìa khóa, ông ra giá đi, tiền không đủ tôi sẽ trả góp cho ông.”



Lý Thừa Vận thực sự bị thằng oắt con chọc tức không chịu nổi: “Được rồi, giá duy nhất, bốn trăm vạn.”



Trọng Nham không tin nổi: “Thật không?” nếu chỉ có bốn trăm vạn, cậu vẫn có thể trả hết được. Văn phòng làm việc cậu và Hải Thanh Thiên hợp tác lúc đầu quy mô không lớn, nên không cần đầu tư quá nhiều.



Lý Thừa Vận hừ hừ hai tiếng: “lão tử lần đầu tiên tự tay bán hàng, chỉ lấy giá nội bộ, còn kèm ưu đãi.”



“Lão già, ông thật anh minh!” Trọng Nham từ tận tâm can mà ca ngợi ông già nhà mình: “Ông thấy chưa, vừa rồi tôi còn khen ông mắt nhìn tốt mà.”



Lý Thừa Vận trong lòng thoáng hưởng thụ một ít: “Lát nữa ta sẽ kêu trợ lý liên hệ với con, muốn trang hoàng thế nào thì nói với cậu ta, ta kêu cậu ta đi làm. Thủ tục sang tên chờ mấy ngày nữa, giờ vẫn đang nghỉ tết, văn phòng quản lý bất động sản còn chưa hoạt động đâu.”



“Được, được.” Trọng Nham quyết định vì vị trí tốt đẹp của căn nhà mà hảo hảo vỗ mông Lý tiên sinh thêm một cái: “Tối nay tôi ở nông thôn, ngày mai sẽ lên. Chờ khi tôi về rồi sẽ mời ông ăn cơm. Địa điểm tùy ông chọn!”



Lý Thừa Vận trong lòng thoáng vừa lòng: “Này cũng coi như được.”



Năm vừa rồi trôi qua không thoải mái, thẳng tới lúc này trong lòng Lý Thừa Vận mới thoáng thoải mái hơn một chút.



Hết