Trọng Nham

Chương 80 : Bí mật Trương gia

Ngày đăng: 21:11 19/04/20


Tần gia là đại tộc, cho nên mỗi năm mới đến người tới chúc tết đặc biệt nhiều. Tần Đông Nhạc mãi cho tới mùng ba mới có thời gian tụ tập với đám bạn mình. Năm nay đám người bọn họ đều tụ tập đông đủ, thậm chí có cả mấy thằng bạn thân đang phục vụ trong quân đội cũng được nghỉ tết tới tham gia, Tần Đông Nhạc vốn muốn đưa cả bọn Trọng Nham, Lâm Quyền, Lâm Bồi tới đây cùng ăn cơm, nhưng gọi cho Trọng Nham thì nói đang bận đưa bà ngoại đi chơi, gọi cho Lâm Quyền thì báo bận không tới được, gọi cho Lâm Bồi thì tắt máy không nghe.



Tần Đông Nhạc không biết ba người này đang bận rộn cái gì, trong lòng buồn bực không chịu được. Ba cái tên này đều thuộc loại hình nhàn rỗi không đáng tin, nghỉ tết cư nhiên còn bận rộn hơn cả mình?



Tần Đông Nhạc chưa từ bỏ ý định gọi điện toại, Trọng Nham bất đắc dĩ nói: “Bọn tôi vốn thương lượng tạo bất ngờ dọa anh nhảy dựng, xem ra dọa không được rồi.”



Tần Đông Nhạc không hiểu: “Rốt cuộc có chuyện gì?”



Giọng đầu dây đã đổi thành Lâm Quyền: “Tam ca, giờ anh có muốn tìm bọn em, khẳng định không tìm thấy, ha ha…”



Tần Đông Nhạc: “…”



Lâm Quyền cười trong chốc lát, bắt đầu nói tới chính sự: “Tiểu lão bản vừa mua một căn biệt thự, đem toàn bộ máy móc, dụng cụ trong phòng thí nghiệm dọn tới đây. Má ơi, còn phải lén lút mà dọn đi đó, ai cũng không dám kinh động, giày vò chết người!”



Tần Đông Nhạc sứng sốt một chút, lập tức cảm thấy làm như vậy cũng không tồi. trước đó anh và Lâm Quyền cũng đã thương lượng lắp đặt thêm hệ thống an ninh đề cao sự an toàn của phòng thí nghiệm, nhưng cuối cùng chỉ trông vào bọn hắn vẫn rất khó khăn, dù sao khu vục này cũng có chút vắng vẻ, đừng nói cách đồn công an khá xa, mà ngay cả thôn làng cũng cách một khoảng. Thật sự nếu xảy ra chuyện gì, thì quả thực là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Hiện giờ có người đang muốn ăn trộm bí mật thương mại của bọn họ, nếu tin tức Mặc Lan bị truyền ra ngoài, chỉ sợ mò tới cửa không còn là lũ ăn trộm bình thường nữa.



“Mấy đứa đang ở đâu?” Tần Đông Nhạc vớ lấy cái áo khoác đi ra ngoài: “Anh tới nhìn xem.”



Lâm Quyền không hé răng, một lát sau giọng Trọng Nham lại truyền tới qua điện thoại: “Lúc này anh tới sẽ quá giờ cơm, anh không định về nhà sao? Bây giờ ở đây phòng ngủ không đủ, lầu trên lầu dưới đều rất lộn xộn bừa bãi, chỉ có hai phòng có thể ngủ, những phòng khác còn chưa thu dọn, nếu anh tới cũng không còn chỗ.”



“Hai người bọn họ đều đã dọn qua đó?”



“Ừ.” nghe giọng Trọng Nham giống như khá mệt: “Toàn bộ phòng thí nghiệm đều được chuyển tới đây rồi, Lâm Bồi ở một mình tôi cũng lo lắng. Chờ hết tết, bọn Từ Viện cũng đều dọn tới đây làm, mới đỡ hơn chút.”



Nghỉ tết, Tần Đông Nhạc đều ở nhà, bố mẹ đều nhìn vào mắt, anh đương nhiên không thể quang minh chính đại đi tìm Trọng Nham, chỉ có thể lén bọn họ gọi điện cho Trọng Nham. Lúc này nghe thấy cậu còn lo thu xếp chuyện công ty, nhất thời cảm thấy đau lòng: “Có việc cứ giao cho Lâm Quyền, em chạy theo làm cái gì? Có cần anh qua đón em không?”



“Không cần.” Trọng Nham nói: “Giờ tôi đang bắt xe về, bà ngoại còn đang chờ tôi về ăn cơm.”



Tần Đông Nhạc tận dụng mời mọc: “Ngày mai cùng ăn một bữa cơm đi, bà ngoại thích ăn gì?”


“Còn có tín vật?” vẫn là thanh niên hỏi thân thế Trọng Nham: “Không phải nói là bằng hữu đáng tin cậy sao?”



“Sợ mất niềm tin đi.” Lưu Đông tiếp tục: “Hoặc là suy xét khi đồng lứa bọn họ không còn, đám con cháu đời sau không biết, vậy đống bảo vật giá trị như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện thì làm thế nào?”



“Cũng có đạo lý.”



Lưu Đông tà liếc thằng bạn một cái, giáo huấn thêm: “Hổ Tử, đừng trách tao nói thẳng, mày cái đồ không tầm nhìn, đức hạnh từ nhỏ tới lớn đều không chút thay đổi. Tâm phòng người không thể không có, biết không?”



Hổ Tử bất mãn than thở: “Không phải mày nói bằng hữu đáng tin cậy sao…”



Lưu Đông không chấp hắn, trên mặt ngược lại toát ra biểu tình buồn bực: “Dù sao đi nữa, từ khi lão phu nhân này gả tới Lý gia, vẫn luôn không động tới đống đồ cổ đó, đã bao năm trôi qua, cũng khó trách người khác đoán bọn họ đã làm mất tín vật.”



Tần Đông Nhạc nhịn không được hỏi: “Về sau lại tìm được?”



“Cái này không rõ lắm.” Lưu Đông nói: “Dù sao tao cũng là nghe người ta nói, hai tháng trước Lý gia từng cho nhập cảnh một số đồ vật trọng yếu, toàn bộ hành trình đều có bảo an kè kè theo sát hẳn chính là đống đồ cổ đó. Không quan tâm tín vật có bị mất hay không, đống đồ cổ có thể tìm về được là được rồi. Bọn mày nói đúng không?”



Tần Đông Nhạc nghe vậy da đầu rét run, anh nhớ Trọng Nham từng hàm hồ nói qua, Lý Thừa Vận đón em ấy lên đây chính là muốn lấy lại một món đồ của Lý gia — món đồ được trả lại có lẽ chính là tín vật giao trả đống đồ cổ kia? Nếu quả thật như thế thì Lý gia còn tiếp tục bạc đãi em ấy, không khỏi rất không phúc hậu.



Tần Đông Nhạc càng nghe càng bực mình, lại không tiện phát tác, liền cầm một chén rượu cạn một hơi.



Đám thanh niên đông kéo tây xả hàn huyện một lát, Lưu Đông lại kéo lại đề tài cũ: “Tóm lại, tiểu lão bản của Tần Tam không chịu vào ở Lý gia, thực ra cũng là một việc tốt. Bằng không mỗi ngày phải đối mặt với bà già thành tinh kia, mới thật là xong đời. Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng, bản thân cậu ta có năng lực cũng vô dụng, chỉ riêng cái thân phận đã khiến bà già đó ghét rồi.” Tạm dừng một chút lại nói với Tần Đông Nhạc: “Này, lão Tam, mày có cơ hội thì nhớ nhắc nhở tiểu lão bản của bọn mày, kêu cậu ta về sau đề phòng hoặc tránh xa bà già đó ra, nữ nhân không dễ chọc.”



Tần Đông Nhạc gật đầu: “Tao thay mặt em ấy cảm ơn mày.”



“Nha, còn khách khí vậy.” Triệu Sấm cười to: “Có cơ hội cho huynh đệ bọn tao gặp mặt cậu ấy đi?”



“Không thành vấn đề.” Tần Đông Nhạc nghĩ thầm, ý kiến này không tồi, nếu như có thể anh càng muốn gia đình hai bên gặp mặt nhau càng thêm hoàn mỹ. Chỉ hy vọng đến lúc đó bọn họ đừng dọa nhau nhảy dựng là được.



Hết