Trọng Sinh Chi Cự Ái

Chương 1 : Sống lại chi bi hài kịch

Ngày đăng: 01:13 22/04/20


Cậu nghĩ, cậu vĩnh viễn không quên được ngày đông giá lạnh kia, quên không được nụ cười ấm áp giữa tuyết trắng của người kia, quên không được nhiệt độ hai tay ôm cậu của người kia!



“Đến đây, theo tôi về nhà!” Thanh âm vang vọng, người kia đứng đầu góc đường vươn tay với cậu, nụ cười nhu hòa cho cậu ánh sáng và cứu thục duy nhất.



Bởi vậy, yêu, vì một chút ôn nhu mà sinh, dần dần vươn cành lá, bao lấy toàn bộ thể xác và tinh thần của cậu!



Nhưng…



Hôm nay cậu mới biết được, năm đó người kia nhặt cậu về, chỉ là xuất phát từ kế hoạch, chỉ là lợi dụng những gì cậu đã trải qua, bồi dưỡng cậu trở thành công cụ tuyệt hảo cho sự nghiệp của hắn, hơn nữa còn là công cụ có thể bị thay thế bất kì lúc nào. Lời nói ôn nhu, bất quá là dầu bôi trơn để công cụ vận hành tốt mà thôi!



“Thân thể dơ bẩn kia sao xứng có được tình yêu của anh?” Trong thư phòng, người kia nói vậy với tình nhân, giọng điệu thờ ơ như nói về thứ đáng bỏ đi.



Bên ngoài thư phòng, cậu như bị sét đánh, toàn thân lạnh băng, chút hy vọng mỏng manh trong nội tâm vỡ vụn, tâm, nhanh chóng chìm vào vực sâu tăm tối. Thì ra là thế! Tám năm qua, đây là lý do người nọ không chạm vào mình ư? Mà ngay cả hôn môi cũng không, nhiều nhất chỉ là ôm.



Cậu yên lặng nở nụ cười gượng gạo, ngực rất đau, tuy nhiên nó không rơi lệ.



Dơ bẩn ư? Đúng a, thân thể này đã không biết bị bao nhiêu gã đàn ông tùy ý đùa giỡn, đã lưu lại vô số vết sẹo nhơ nhuốc, ngay mới hôm qua, vì một cuộc làm ăn lớn mà cậu thuận theo yêu cầu của người kia tiếp khách hàng đến hừng đông, trên người lại tăng thêm không ít vết thương.



Cố gắng chống đỡ thân thể vội vàng trở về, rất muốn nhìn thấy bóng dáng ngươi kia, nghe lời an ủi nhẹ nhàng của người kia, xua tan đi mỏi mệt và bực bội, không ngờ, nghe được là lời đánh giá lạnh băng như thế.



Bất quá, đó là kết luận vô cùng chính xác, ngươi ti tiện như cậu, sao xứng có được ấm áp và yêu thương?



Mà điều này cũng chẳng trách người khác, đều là lỗi của cậu, yêu người kia là sai, tin tưởng mình có thể yêu là sai, mong mỏi được yêu cũng là sai, đều là cậu đơn phương, sai càng thêm sai, cho nên mới có kết cục hôm nay? Như vậy, có thể o trở lại quỹ đạo, nên đã xong……



Hận ư? Không, chỉ là tuyệt vọng.




“Được rồi, rất tốt!” Bác sĩ đeo kính cười cười, xoa đầu Liêu Y Phàm, sau đó nói với người phụ nữ đứng cuối giường: “Bà Lâm, Tiểu Luyến Y đã không sao, chỉ cần cẩn thận điều dưỡng, qua ít ngày sẽ bình phục!”



“Cám ơn, cám ơn!” Người phụ nữ vui sướng mà rơi lệ, bà cũng chẳng quan tâm đến việc lau đi, vội bước tới đầu giường, nâng cánh tay run rẩy, như đang vuốt ve bảo bối trân quý, nhẹ nhàng xoa gò má Liêu Y Phàm.



Liêu Y Phàm theo phản xạ muốn tránh, thế nhưng không kịp, một khắc sau đó, cậu cảm nhận được bàn tay khô ráo mà ấm áp, có chút ngây ngẩn cả người, cảm giác này, như là mùa đông năm đó cảm nhận được ấm áp duy nhất!



“Cám ơn trời đất, Tiểu Y, rốt cục cháu đã tỉnh lại!” Người phụ nữ lấy tay lau đi lệ không ngừng chảy xuống, kích động tới mức chân đứng không vững, “Tiểu Y đã ngủ lâu rồi, trường học cũng không đi!” Cầm tay Liêu Y Phàm, người phụ nữ bắt đầu nói linh tinh.



Liêu Y Phàm không cách nào nói, chỉ có thể lẳng lặng nghe. Như vậy, mình được sống thêm lần nữa? Mình không còn là Liêu Y Phàm dơ bẩn, không cần làm người nhẫn nhục dùng sắc hầu hạ kẻ khác, cũng không cần tuyệt vọng lưu luyến tình yêu? Cuộc sống mới…… Cậu có mơ ước xa vời không?



Người phụ nữ vẫn lảm nhảm, cậu căn bản không chú ý nghe, trên tay truyền đến ấm áp, Liêu Y Phàm cảm thấy buồn ngủ dâng lên, sau đó chẳng biết ngủ từ lúc nào!



Cậu càng không biết, khi cậu ngủ một lần nữa, đã dọa người phụ nữ và các bác sĩ chết khiếp, sau khi kiểm tra phát hiện cậu đúng là chỉ ngủ, mới nhẹ nhàng thở ra.



Nhưng, ông trời có vẻ thích đũa giỡn.



Liêu Y Phàm không thể ngờ, khi cậu mở mắt lần nữa thì thấy, ngồi bên cậu không phải người phụ nữ kia, cũng không phải bác sĩ hay y tá, mà là khuôn mặt vô cùng quen thuộc, khuôn mắt đã sớm khắc sâu vào xương tủy cậu.



Người đàn ông cậu yêu hơn 9 năm, người cứu cậu vào mùa đông lạnh lẽo năm đó, rồi lại lần nữa đẩy cậu vào vực sâu tuyệt vọng, Thiệu Mục Vân, hắn đang ngồi bên cạnh giường bệnh.



“Luyến Y, em đã tỉnh?” Thiệu Mục Vân nhẹ nhàng nói, ngẩng đầu khỏi tờ báo, trên mặt là vẻ ôn nhu như nước mà Liêu Y Phàm cảm thấy vô cùng lạ lẫm cùng chói mắt.



Liêu Y Phàm rùng mình, đồng tử không tự chủ được mà co rút lại.