Trọng Sinh Chi Cự Ái

Chương 2 : Trò khôi hài buồn cười

Ngày đăng: 01:13 22/04/20


Vì sao Thiệu Mục Vân lại ở đây?



Đầu Liêu Y Phàm hỗn loạn, đủ tư vị đan xen trong lòng khiến cậu khổ sở, chỉ có thể nhắm mắt lại, không nhìn không nghe.



Đối với cậu, câu mà Thiệu Mục Vân nói trong thư phòng hôm đó như mới vang lên bên tai, khắc cốt ghi tâm khiến toàn thân cậu phát lạnh. Sống lại, vốn tưởng rằng cuộc đời này sẽ không còn gặp hắn, cậu có thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích, nhưng không ngờ chỉ chợp mắt một lát, hai người lại lần nữa gặp nhau.



“Làm sao vậy, Luyến Y, đau chỗ nào ư?” Thiệu Mục Vân nhẹ nhàng xoa gò má của Liêu Y Phàm, khuôn mặt tuấn dật luôn hiện lên ôn nhu.



Liêu Y Phàm theo bản năng nghiêng đầu, khó khăn tránh thoát đụng chạm của hắn, sau đó nhẹ nhàng xoay thân thể, quay lưng về phía Thiệu Mục Vân, cố gắng bình phục cuồng loạn trong lòng.



Dần dần, tâm trạng bình tĩnh lại, đúng a, dù lúc này hai người gặp lại nhau thì sao, tất cả đã không còn, người trước mặt cũng không quen biết!



Thiệu Mục Vân cười khẽ, “Luyến Y, giận dỗi sao, vì anh không tới thăm em ư?” Hắn lấy tay xoa nhẹ gáy Liêu Y Phàm, “Kỳ thật mỗi ngày anh đều đến, chỉ là Luyến Y luôn ngủ. Ừm, tóc đã dài ra một chút, khoảng 5 cm?” Ngắn ngủn, mềm mại.



Liêu Y Phàm vẫn không phản ứng, như là đang ngủ!



“Luyến Y, kỳ thật…… Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, Luyến Y đang ngủ nên không biết, hơn nữa Luyến Y cũng còn nhỏ, không hiểu……” Thanh âm Thiệu Mục Vân đột nhiên trầm thấp, hắn thu tay lại, xoa mi tâm của mình, lặng lẽ thở dài.



Liêu Y Phàm đưa tay lấy bút cùng bảng viết đầu giường, ngủ một giấc thân thể đã khá lên, không còn vô lực, chỉ yết hầu và chân phải hơi đau mà thôi.



Vết thương trên đầu cũng đã không đau, trước đó bác sĩ đeo kinh xoa đầu cậu nên cậu mới biết được đầu mình bóng lưỡng. Không rõ vì sao thiếu niên này bị thương nghiêm trọng như vậy, tai nạn xe cộ ư?



Liêu Y Phàm vừa nghĩ vừa viết mấy chữ, sau đó xoay tay ném cho người đàn ông phía sau lưng xem.



“Viết cái gì? Tôi, không, nhớ rõ, anh, là, ai.” Thiệu Mục Vân cố gắng đọc chữ viết uốn éo trên bảng, sau đó kinh ngạc khiêu mi, “Luyến Y, em không nhớ anh?” Trong thanh âm mang theo chút kinh hoảng khó có thể phát giác.




“Cái này a……” Bà Lâm buông chén, cầm bảng, sau đó viết xuống hai chữ『Luyến Y 』, đồng thời nói: “Bởi vì Tiểu Y là đứa trẻ ngài Thiệu nhận nuôi! Tiểu Y không nhớ rõ, bà là viện trưởng của Phúc Tâm Phúc Lợi viện, trong viện có rất nhiều đứa trẻ, tên của Tiểu Y vốn là Sơ Vân, được ghi trong tã lót của cháu, nhưng ba năm trước đây, ngài Thiệu nhận nuôi Tiểu Y, liền sửa lại tên!”



『 Luyến Y 』



Nhìn hai chữ rõ ràng này, trong lòng Liêu Y Phàm hỗn loạn, đây là ý gì?



Vừa định hỏi “Ngài Thiệu” kia có phải người cậu đang nghĩ đến hay không, liền nghe bà Lâm nói: “Lúc nãy Tiểu Y không thấy ngài Thiệu ư? Bà trở về nấu súp, ngài ấy còn đang ở đây, bảo muốn chờ cháu tỉnh lại. Ngày hôm qua ngài ấy nghe nói Tiểu Y tỉnh, lập tức từ Đức bay về!”



Quả thế? Liêu Y Phàm thật muốn ngửa đầu cười to, rốt cuộc Thiệu Mục Vân có tâm tư gì? Tại sao phải nhận nuôi một đứa trẻ, còn đổi tên như vậy?



Nhưng, Liêu Y Phàm tự giễu giật nhẹ khóe miệng, cậu sai lầm đã đủ nhiều, cho nên cậu không hy vọng xa vời gì nữa, mặc kệ Thiệu Mục Vân nghĩ thế nào, cũng đã không liên quan tới cậu.



『 Cháu không nhớ rõ hắn 』 Liêu Y Phàm bình tĩnh viết.



“……” Bà Lâm dừng một lát, mới nói khẽ: “Tiểu Y, dù thế nào, ngài Thiệu cũng là cha nuôi và người dám hộ của cháu!” Hiện tại không nhớ, nhưng cảm tình có thể từ từ bồi dưỡng, huống chi người kia yêu thương Luyến Y như vậy, ngay cả phòng bệnh đặc biệt cũng do hắn sắp xếp.



Lúc Tiểu Y hôn mê, hắn rảnh liền đến thăm Luyến Y, đối với một đứa trẻ không cùng dòng máu, có thể tận tâm tận lực che chở đến thế, Tiểu Y thật hạnh phúc a.



Trước kia Tiểu Y thường xuyên nhắc đến tên hắn, cũng rất thân cận với hắn, mỗi lần gặp mặt trở về đều có thể cười ba ngày. Dù hiện tại không khôi phục trí nhớ, nhưng ràng buộc không đơn giản mà đứt rời.



Cha nuôi…… Ư? Liêu Y Phàm yên lặng thở dài, từng cho rằng tự sát có thể chấm dứt hết thảy, không ngờ Diêm vương không thu cậu, lại để cậu kéo dài tính mạng; Từng cho rằng lần này có thể bắt đầu cuộc sống mới, ai ngờ quanh đi quẩn lại một vòng lớn, cậu vẫn trở về nguyên điểm xuất phát.



Như vậy, ông trời cho cậu sống lại làm gì? Chỉ muốn cười nhạo tình cảnh thảm thương của cậu thôi ư?