Trọng Sinh Chi Cự Ái

Chương 20 : Đối chọi [2]

Ngày đăng: 01:13 22/04/20


Thấy Sơ Vân an ổn ngủ, Tả Khiêm Lẫm và Lãnh Tuyệt Dật mới đều tìm chỗ ngồi xuống.



“Hôm nay nhóc con đã xảy ra chuyện gì ư?” Tả Khiêm Lẫm nói khẽ, nhìn thoáng qua Lãnh Tuyệt Dật ngồi đối diện



“……” Mắt Lãnh Tuyệt Dật lóe lóe, không nói gì, thầm nghĩ, tôi biết rõ cũng không nói cho anh biết! Hắn chán ghét biểu hiện độc chiếm Sơ Vân của người đàn ông này, thật giống như mình thua hắn.



“Không muốn nói? Xem ra thực sự xảy ra chuyện!” Một tay Tả Khiêm Lẫm chống lên thành giường, lòng bàn tay đỡ hàm dưới, nâng chân, híp mắt nhìn vẻ mặt tức nghẹn của Lãnh Tuyệt Dật, hắn nhẹ giọng cười cười. Tên nhóc này quả nhiên còn non, không quá biết che dấu tâm tình, nhưng một thời gian nữa, sẽ trở thành một kẻ kiêu hung mặt không đổi sắc.



“……” Lãnh Tuyệt Dật lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt không biểu tình, cảm thấy thật sự mình đã thua!



Tả Khiêm Lẫm mỉm cười, nhẹ nhàng sờ lên trán Sơ Vân, nhiệt độ coi như bình thường, nếu theo đà này, hẳn không cần gọi bác sĩ!



“Hôm nay……” Lãnh Tuyệt Dật đột nhiên nhẹ giọng mở miệng, nhưng nói ra hai chữ lại lập tức im lặng, hắn không biết nên nói thế nào.



Tả Khiêm Lẫm khiêu mi, chờ hắn tiếp tục.



Lãnh Tuyệt Dật thở sâu, “Hôm nay, cậu ấy khóc, tâm trạng thật không tốt, cậu ấy nói, ngày mai là sinh nhật một người bạn đã chết của cậu ấy.”



“……” Tả Khiêm Lẫm không ngờ sẽ là đáp án này, bạn đã chết?



Không biết như thế nào, trong lòng hắn đột nhiên hiện lên một ý nghĩ quái dị, hắn thoáng nghĩ đến Thiệu Mục Vân, nghĩ tới người có khuôn mặt tương tự Sơ Vân, cũng là một người đã mất……



“Sơ Vân có nói người bạn đó tên gì không?” Ánh mắt Tả Khiêm Lẫm định tại khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ của Sơ Vân, trái tim vì ý nghĩ đột nhiên kia mà hoảng hốt.



“Hình như là Liêu Y Phàm?” Lãnh Tuyệt Dật trả lời.



“Cậu nói cái gì?” Trong nháy mắt Tả Khiêm Lẫm ngồi thẳng tắp, mắt sáng như đuốc bắn về phía Lãnh Tuyệt Dật, hiếm khi lộ ra một tia kinh nghi, “Cậu vừa nói cái gì?”
Lập tức, ba người đàn ông ở đây đều thở phào nhẹ nhõm.



“Bây giờ vẫn chưa thể yên tâm, lại quan sát một thời gian ngắn, nếu nhiệt độ ổn định, sẽ không việc gì!” Bác sĩ Tảm lau lau mồ hôi trên trán, cảm thấy có chút lo lắng khó hiểu. Thiệt là, trước kia gặp bệnh nhân nghiêm trọng hơn thế này cũng chưa từng khẩn trương như vậy, chả nhẽ vì đứa bé này là người Tả thiếu gia quan tâm sao?



“……” Tả Khiêm Lẫm không nói tiếng nào, chỉ dùng khăn mặt lau nhẹ mồ hôi trên mặt và trên cổ Sơ Vân, sợ cậu bị lạnh lần nữa.



“Chờ cậu ấy đổ mồ hôi xong, tốt nhất đổi quần áo khô ráo, còn nữa, hiện giờ túi chườm có thể bỏ!” Bác sĩ Tảm y vừa thu thập dụng cụ vừa dặn dò.



“Được.” Hai người đàn ông lớn nhỏ bên giường lại nghe lời lấy túi chườm ra, cẩn thận dịch chăn cho Sơ Vân, không có một khe hở.



Lại qua một hồi, nhiệt độ Sơ Vân vững vàng hạ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng khôi phục màu sắc bình thường, lúc này Tả Khiêm Lẫm và Lãnh Tuyệt Dật mới hạ xuống trái tim đang treo lơ lửng, không hẹn mà cùng nhìn thoáng qua nhau, lần nữa mỗi người một bên cầm tay Sơ Vân.



Bác sĩ Tảm thấy mà sững sờ, từ khi nào cậu chủ nhà mình có biểu hiện kinh người như vậy? Điều này khiến ông vô cùng bất ngờ, người giống đứa trẻ đoạt kẹo đường kia thật sự là thiếu gia nhà mình? Không phải ai đó giả dạng Tả Khiêm Lẫm chứ?



“Bác Tảm, bên cạnh có phòng trống, bác nghỉ ngơi một chút, ta sợ nhóc con lại sốt.” Tả Khiêm Lẫm nghiêng đầu nhìn ông, tạm thời vẫn không thể để ông trở về, bất quá, ánh mắt bác Tảm thật quá trắng trợn, giống như hắn là người quái dị, cứ nhìn chằm chằm vào hắn!



“Vậy, được rồi.” Bác sĩ Tảm xấu hổ sờ sờ mũi, “Nhìn lén” bị bắt gặp, vì vậy nhanh chóng mở cửa trốn đến phòng bên, dù sao hôm nay có thể thấy mặt khác của thiếu gia nhà mình, cũng coi như đáng giá!



Tả Khiêm Lẫm thở nhẹ, đứng dậy tìm một bộ đồ ngủ của mình, đồng thời không quên chỉ huy Lãnh Tuyệt Dật, “Tiểu quỷ, đi toilet lấy hai cái khăn nóng đến, nhóc con cần thay quần áo.”



Lãnh Tuyệt Dật trừng mắt liếc hắn một cái, khó chịu vì hắn gọi mình là “Tiểu quỷ”, tuy so với Tả Khiêm Lẫm, mình thật sự là một cậu bé chưa thành niên.



Hai người hợp lực, dùng tốc độ ánh sáng giúp Sơ Vân lau đi mồ hôi trên người, thay quần áo khô mát.



Nhìn cậu ngủ say sưa, mãi không có tỉnh, hai người có chút lo lắng, nhưng thấy Sơ Vân ngủ an ổn, tựa hồ không có gì xấu, nhiệt độ cũng không tăng cao, liền thoáng an tâm.