Trọng Sinh Chi Cự Ái

Chương 26 : Tả lang vs Lãnh lang

Ngày đăng: 01:13 22/04/20


“Nhóc con, tay của em làm sao vậy?”



Tả Khiêm Lẫm bỗng nhiên phát hiện tay của Sơ Vân quấn băng vải, lập tức nhíu mày, nhìn kỹ.



“Không có gì, chỉ là trầy da thôi.” Sơ Vân giải thích, “Thật sự không sao!”



Tả Khiêm Lẫm theo thói quen khiêu mi trái, rũ mắt nhìn Sơ Vân, vẻ mặt không đồng ý, hiển nhiên đồi với độ nặng nhẹ của vết thương, hai người không có chung nhận thức.



Sơ Vân rút tay về, trừu trừu khóe miệng, không dám để trước mặt Tả Khiêm Lẫm. Cậu sợ mình đổ thêm dầu vào lửa, kích thích Tả Khiêm Lẫm, khiến hằn xem mình là người bệnh mà quản thúc.



“Anh đã là giáo viên, hẳn là có rất nhiều việc phải làm a?” Sơ Vân ngồi lại bên giường, nhét điện thoại xuống dưới gối, ý nói: Đi thong thả không tiễn!



“Đúng, bất quá việc quan trọng nhất chính là chăm sóc cậu học trò đáng yêu đang bị thương của anh.” Tả Khiêm Lẫm cười cười, kéo chiếc ghế bên bàn học, thoải mái ngồi xuống, bắt chéo chân, nói rõ không muốn đi, phải lưu lại.



Trong đầu Sơ Vân lướt qua hàng tá ý nghĩ, không biết nên nói nam nhân này làm thế là tốt hay xấu. Nhất thời cao hứng, chạy đến trường làm giáo viên, còn chuyện của công ty, hắn không bận sao?



“Nhóc con, không có gì cần giúp đỡ ư? Anh có thể giúp em làm bài tập!” Tả Khiêm Lẫm híp mắt, lắc lắc ngón tay, tâm tình thực tốt, “Tay không thể cử động a?”



“Không cần.” Tay cậu đâu bị phế, huống chi để hắn viết giùm thì chuyện gì xảy ra.



“Anh giúp em massage nhé, đi học rất mệt a?”



“Không cần.” Cậu không phải vận động viên, mỗi ngày huấn luyện xong phải mát xa thả lỏng cơ bắp.



“Anh rót nước cho em?”



“……Càng không cần.” Cậu không phải toàn thân tàn phế, đến uống nước cũng cần người khác giúp, hơn nữa, “Anh rảnh rỗi quá sao, thầy Tả?” Sơ Vân nói từng chữ một, nhắc thân phận hắn bây giờ là giáo viên.



“Ha ha, vô cùng rảnh rỗi nha!” Tả Khiêm Lẫm cười tủm tỉm, “Kỳ thật vừa rồi anh cùng thầy Thương mắt kính trao đổi qua, hắn nói anh không phải xen vào việc khác, chỉ cần chăm sóc em là được!”



Cái này, hiển nhiên là đặc quyền!



Sơ Vân vô lực, ngã xuống giường. Đúng rồi, Thương Văn Phi từng gặp qua Tả Khiêm Lẫm, biết rõ bọn họ là bạn bè, bởi vậy mới có thể thoải mái với hắn như thế? Còn có, chẳng lẽ Tả Khiêm Lẫm tới nơi này, chính là muốn ở cạnh cậu?



“Ha ha, nhóc con, anh thấy bụng em cũng thật nhỏ!” Tả Khiêm Lẫm khom người kề sát Sơ Vân, trêu tức chọt chọt phần bụng Sơ Vân không cẩn thận để lộ ra, ngữ khí cợt nhả, như đang đùa giỡn với phụ nữ.



“Anh…… Tên chết tiệt!” Sơ Vân kinh hô, lập tức nhổm lên, trừng mắt nhìn hắn, trên mặt nhiễm một mạt  hồng, vội vàng chỉnh lại quần áo.




“Yên tâm đi, tôi còn trẻ, không có những vấn đề kia, ngược lại tiểu quỷ cậu, không đi luyện tập còn có thể đuổi kịp ban nhạc ư? Cẩn thận bị đá ra!” Trong lời Tả Khiêm Lẫm tràn đầy nồng hậu.



“Không nhọc ông chú quan tâm!” Hai tay Lãnh Tuyệt Dật vòng trước ngực, tựa bên cạnh giá sách.



“Ha ha, vậy thôi.” Tả Khiêm Lẫm nhún nhún vai.



Sơ Vân ở một bên xem, đầu đầy hắc tuyến, cảm giác sau lưng đều bị mồ hôi làm ướt, hai người này, quả thực như trẻ con mẫu giáo, gặp nhau liền tranh chấp so đo.



Không quan tâm hai con gà chọi đang khoe mào, Sơ Vân lấy quần áo, chuẩn bị đi tắm.



“Nhóc con!”



“Sơ Sơ!”



Hai người lại lần nữa hợp tấu, nhất tề ngăn cản Sơ Vân.



“Nhóc con, anh giúp em tắm, tay em bị thương, không nên dính nước.” Tả Khiêm Lẫm muốn rút quần áo Sơ Vân đang ôm.



“Sơ Sơ, tôi giúp cậu a.” Lãnh Tuyệt Dật cũng không rớt lại phía sau, “Tôi đi chuẩn bị nước tắm cho cậu.” Nói xong, muốn đi vào phòng tắm.



“Không cần.” Sơ Vân nhanh chóng xuyên qua Tả Khiêm Lẫm, lướt qua Lãnh Tuyệt Dật, vượt lên trước chui vào phòng tắm, thừa dịp hai người không kịp phản ứng, lưu loát đóng cửa, khóa lại!



Tả Khiêm Lẫm và Lãnh Tuyệt Dật bị giam bên ngoài, sửng sốt hai giây, sau đó mới kịp phản ứng, nhìn thoáng qua nhau, rồi cùng gõ cửa.



“Nhóc con, không sợ tay em dính nước sao?” Tả Khiêm Lẫm lo lắng hỏi.



“Sơ Sơ, tay không đau ư?” Lãnh Tuyệt Dật nâng lông mày.



“Không sao, tôi có túi nhựa.” Thanh âm Sơ Vân sau cánh cửa truyền tới.



Ừm, nghĩ rất chu đáo!



Nghe tiếng nước bên trong, Tả Khiêm Lẫm và Lãnh Tuyệt Dật lại nhìn nhau lần nữa, bất đắc dĩ than nhẹ, đành phải trở về chỗ chờ lệnh.



Trong phòng tắm, Sơ Vân ngâm mình, để nước cao đến cằm, từ miệng nhỏ thổi ra bọt khí, đồng thời ảo não than thở. Xem ra, cuộc sống sau này của cậu chắc chắc sẽ đặc sắc tới mức khiến cậu choáng váng, hoa mắt!