Trọng Sinh Chi Cự Ái

Chương 27 : Hai người

Ngày đăng: 01:13 22/04/20


Cửa trường học.



Thiệu Mục Vân tựa vào thành xe, một tay vòng quanh ngực, kính râm màu trà che đi hai mắt, không ngừng nhìn quanh sân trường, sợ bỏ qua người mình muốn gặp, bật lửa màu bạc trên tay liên tục đóng mở, mà hắn tựa hồ không ý thức được động tác này của mình.



Hắn đang lo Sơ Vân không muốn gặp hắn.



Tách ra mấy ngày, người đã quên mất quá khứ kia, trở nên không giống Luyến Y trước đây, nhưng sự thật là không muốn ở bên hắn? Mà hắn cũng mơ hồ nhận thấy từ lúc Sơ Vân chủ động chuyển khỏi nhà, thậm chí là sớm hơn, từ lúc cậu vừa tỉnh dậy, liền tránh né hắn thân thiết.



Thiệu Mục Vân thở nhẹ một hơi, đẩy đẩy kính mắt.



Đột nhiên, thân ảnh khéo léo quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, là Sơ Vân. Ánh mặt trời mùa đông chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, nổi lên sắc vàng nhu hòa, khiến cậu thoạt nhìn càng tinh xảo như búp bê.



Thu hồi cái bật lửa, Thiệu Mục Vân đi lên, khẽ gọi, “Tiểu Vân.” Không tự giác nâng mi, nhìn cậu thật sâu, khá tốt, Sơ Vân vẫn khỏe mạnh.



Nhìn thấy người đàn ông đi tới, Sơ Vân nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ chào hỏi. Cậu không biết nên gọi Thiệu Mục Vân là gì, gọi cha hay ba ba, cậu không thể nói ra miệng, mà gọi Mục Vân cũng không được, bởi vậy dứt khoát im lặng.



“Yết hầu còn đau sao?” Thiệu Mục Vân có chút bận tâm khom người nhìn cổ Sơ Vân, nhớ rõ lần trước nghe cậu nói chuyện rất thô, qua lâu như vậy, hẳn là tốt hơn một chút nhỉ?



Sơ Vân rũ mắt, lắc đầu, nói nhỏ, “Không đau.”



“Vậy là tốt rồi.” Thiệu Mục Vân âm thầm thở dài, nghe vẫn thô, so với giọng thiếu niên thì khàn hơn rất nhiều.



“Chúng ta đi bây giờ, hay trở lại ký túc xá cất những thứ kia trước?” Thiệu Mục Vân nhẹ nhàng nói, trưng cầu ý kiến của Sơ Vân.



Cực lực nhịn xúc động muốn vuốt ve gò má cậu, cũng tận lực làm thanh âm của mình thật tự nhiên, hắn không muốn bầu không khí lạnh lẽo giữa hai người vẫn duy trì từ sau lần thảo luận kia càng trở nên xấu đi.



“Bây giờ.” Không biết tại sao, Sơ Vân lại không muốn để hắn biết mình đổi phòng, tuy sớm muộn gì cũng lộ, nhưng có thể kéo dài đến đâu thì kéo.



“Được.” Khóe miệng Thiệu Mục Vân giương nhẹ, có chút vui vẻ. Đi đến bên cạnh xe, mở cửa ghế phụ, đợi Sơ Vân ngồi lên, hắn mới đóng cửa thật kỹ, đi sang bên kia, bước vào ghế lái, thuần thục đưa xe rời đi.



Mà ở phía sau bọn họ, trong góc tối của tòa nhà, có một bóng người đang đứng, từ đầu đến cuối chăm chú nhìn, thẳng đến khi xe đi xa, bóng người vẫn như trước, thật lâu không nhúc nhích……




Sơ Vân của ta, Luyến Y của ta……



Hắn nỉ non trong lòng, đột nhiên, nhìn Sơ Vân trước mặt bỗng trở nên mơ hồ. Hắn vội vàng xoa xoa mắt, ấn mi tâm, nhìn lại, hết thảy không hề khác thường, là ảo giáo của mình…… A?



Nhưng, trong lòng lại dâng lên sợ hãi cùng bối rối, thật giống như Sơ Vân muốn biến mất, tựa Y Phàm vĩnh viễn biến mất vậy! Không được!



“…… Em là của ta, Tiểu Vân……” Thiệu Mục Vân nói nhỏ, chậm rãi kề sát khuôn mặt Sơ Vân, ấn xuống trán cậu một nụ hôn.



Ngay tại lúc hai người tiếp cận, đã có thể giao hòa hô hấp, Sơ Vân đột nhiên rên rỉ một tiếng, mi khẽ động, xoay người sang một bên.



Có tật giật mình, Thiệu Mục Vân nhanh như chớp đứng thẳng người, lui về phía sau hai bước, kinh hoảng nhìn Sơ Vân đã quay lưng lại, cảm thấy lồng ngực phập phồng.



Chờ giây lát, không có chút động tĩnh nào, Thiệu Mục Vân thở phào một cái. Lại nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Sơ Vân lần nữa, hắn không dám lại gần, mà chậm rãi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.



Tựa vào tường cạnh cửa, Thiệu Mục Vân ôm mặt, thở dài.



Mà khi cửa phòng khép lại, Sơ Vân mới chậm rãi mở to mắt, trong lòng phức tạp.



Kỳ thật, cậu không ngủ sâu, theo lý thuyết, đây là nhà cậu, phòng của cậu, nhưng, cậu ngủ không an ổn, lúc tỉnh lúc mơ.



Khi ý thức mông lung, cậu đột nhiên phát giác có người nhẹ nhàng mở cửa, liền vươn tay bật đèn đầu giường. Trong nhà này, trừ cậu và Thiệu Mục Vân thì không còn ai khác, vậy đang ngồi bên giường của cậu, chỉ có thể là Thiệu Mục Vân.



Chỉ là, cậu không ngờ sau khi Thiệu Mục Vân đi vào cũng chỉ ngẩn người nhìn cậu, gần nửa ngày không nhúc nhích. Ngay tại lúc cậu định “Tỉnh lại”, chợt nghe Thiệu Mục Vân nói nhỏ, sau đó hơi thở ấm áp dần dần tiếp cận.



Sơ Vân lập tức cảm thấy lông tơ sau lưng đều dựng đứng lên, bất đắc dĩ, cậu đành giả bộ xoay người, tránh được Thiệu Mục Vân. Như cậu sở liệu, Thiệu Mục Vân cũng nhanh chóng tránh né.



Cuộn người trong chăn, Sơ Vân cắn cắn môi, thầm nghĩ, đối với Thiệu Mục Vân, cậu thật sự đã không còn yêu? Nếu còn một chút tình yêu, thì sao cậu phải cảm thấy khó chịu như thế chứ?



Thật muốn rời khỏi nơi này, rất xa……