Trọng Sinh Chi Hoàn Khố

Chương 10 : Chọn lựa

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Từ nửa đêm đến sáng, gió tuyết nổi lên, đến ngày thứ hai, trời trong, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, bầu trời xanh ngàn dặm.



Thi văn chấm dứt, bài thi đã được đưa đến cho lễ bộ phê duyệt, kết quả ngày mai sẽ dán bố cáo. Đại lý tự hỏa tốc rửa sạch sân, trọng binh canh gác tầng tầng lớp lớp trong thư viện, những người tạp vụ đều giống nhau chờ ở bên ngoài.



Nhóm học sinh thi văn, trên mặt vui mừng hoặc là hối hận, người ba hoa khoác lác, người nặng nề thở dài đều có, mọi người kết thành đội đi ra, những người không tham gia thi võ lập tức trở về nhà chờ, phải tham gia thì tìm tiệm cơm lập tực ăn cơm trước, ăn xong nghỉ tạm sau đó lại tiếp tục xếp hàng điểm danh.



Giờ mùi* một khắc, nhóm học sinh theo thứ tự xếp thành hàng dài, bắt đầu điểm danh.



*từ 13h đến 15h



Người do đại lý tự cử tới là đầu lĩnh thiểu khanh Từ Thiệu, vẻ mặt tàn nhẫn, dáng người khôi ngô, cổ áo quan bào đen thùi, mang hoa văn tơ vàng, thắt lưng mang ngọc sức hình vuông đi qua đi lại, bội đao sắc bén cầm trên tay, khí tràng rét căm căm. Hắn đi qua đi lại, cẩn thận xem xét đám người, gọi quan binh thủ vệ mở cửa, lạnh lùng tuyên bố: “quy củ thi võ, không được mang theo binh khí tham gia, chư vị ngay thẳng chính trực, nếu như giấu mang theo, thỉnh hãy nộp lên, nếu không….”



“Nếu để cho giáo bổn lục soát được, giải quyết theo việc công, cũng đừng nói là khi nhục người!” nói năng có khí phách, chân thật đáng tin.



Hai bên trái phải hắn, quan binh giơ khay để thu lại những vật phẩm phạm quy.



Nhóm học sinh hai mắt nhìn nhau, trong bọn họ có khối người mang theo binh khí, nghe lời này xong, trông ngóng nhìn nhau.



Mấy người nhát gan liền đứng ra, giao binh khí ra rồi quay về đội, hơn mười người còn lề mề, do dự, cân nhắc, nhưng cuối cùng cũng lục tục nộp lên. Từ Thiệu không kiên nhẫn, mày rậm dựng lên: “Có còn không?”



Lại năm sáu người nữa nộp lên, giỏi thật, chủy thủ, lưỡi lê…. Ngay cả đạn lửa cũng có! Tý thí tốt đẹp, lại làm giống như là đi giết người.



Canh giờ đã đến, tiếng trống vang lên, Từ Thiệu không hề lãng phí thới gian, chuẩn bị ra lệnh soát người.



Quan chủ khảo đứng ở trên đài dán thông báo, tuyên nói: “Lần này thi võ mười hai người, phía sau núi có dấu mười hai cái cờ, người tìm được cờ, lập tức xuống núi ghi tên, ít đi một cái cờ sẽ vang lên một tiếng chuông, cho đến khi hết mười hai cái cờ mới thôi, trong lúc đó sẽ có một đội tuần tra, nếu phát hiện người phạm quy, theo luật xử nghiêm! Hiện tại, mời mọi người nộp lên lệnh bài đối chiếu thân phận, xác minh thân phận xong, lĩnh bản đồ cùng đạn tín hiệu vào núi, nhớ kỹ, nếu gặp được nguy hiểm hoặc tình huống khẩn cấp, thì phóng ra đạn tín hiệu cầu cứu, nhưng đây cũng coi như là bỏ thi đấu, mong sử dụng cẩn thận.”


Lạc Ngọc mới vừa cùng Lục Tiện chào tạm biệt, cảm thấy là có ai đó đoạt cờ, không bao lâu, đi tới tấm bia đá. Sườn dốc cao ngất hiểm trở, đối diện sườn dốc là một tòa núi cao, hai núi đứng song song, ở giữa cách hơn mười trượng, đứng ở vách đá nhìn xuống, hố sâu thăm thẳm không thấy đáy, thập phần làm cho người ta sợ hãi.



Nơi cách hắn hai ba trượng, có những tấm bia đá không lớn đứng thẳng ở trong rừng, dự tính có cả tới trăm khối, xác nhận đây là nơi chôn cất của các tiền bối. Lạc Ngọc chắp tay thi lễ, cung kính nói: “Đệ tử vô tình quấy rầy các vị tiền bối, nếu có gì đắc tội mong rằng thứ lỗi.”



Tuyết trên mặt đất bóng loáng bằng phẳng, hắn là người đầu tiên đến đích, gió thổi qua vách đá càng mãnh liệt, thổi trúng người rất khó đứng vững. Lạc Ngọc kéo nhanh áo gió, gió từ trên đỉnh từ đường thổi tới các tấm bia đá.



Từ đường này cùng sân nhỏ bên ngoài giống nhau, trên cửa bên ngoài có một tấm biển cổ xưa, có khắc chữ “Ứng Thiên từ đường” bốn chữ to mạnh mẽ, cây cột ở hai bên trái phải đều đã bị gió tuyết ăn mòn phá hư, còn sót lại dấu vết màu son đỏ, đẩy cửa, tiến vào trong viện, sân viện còn phủ một đống tuyết dầy, giữa sân còn có một cái vạc bằng đồng màu xanh đậm thật lớn, bên trong cái vạc đầy tuyết, bốn phía đều là tường trắng ngói xanh, vắng vẻ.



Sau vạc đồng xanh đậm, có một mảnh màu hồng theo gió lay động, là cờ thi đua.



Lạc Ngọc đi tới phía sau, nhặt lên cờ thi đua, lấy nó bỏ vào trong tay áo.



Lại đi vài bước, đó là nội môn, cửa kia đóng chặt, cũ nát có thể làm củi đốt, sơn đỏ đã bị sương gió làm cho bóc ra, gió ở bên sườn dốc rất là mạnh, rất có tư thế muốn đem người ném từ trên đỉnh xuống.



Hắn giẫm lên tuyết chậm rãi đi vào, dưới chân, nếu không có tuyết, con đường đều là được rải đá trắng, đi tới trước cửa, đi vào, bày vào mũi là mùi vị bị mục nát của gỗ, đá cẩm thạch được lót dưới mặt đất có một lớp bụi dày, mỗi bước chân bước vào, đều để lại dấu chân.



Ở giữa nội đường, có một tượng đá khắc hình thánh nhân, trải phải đều đặt bốn cái bàn thờ, bàn thờ ở giữa được bày một cái tủ, trong tủ là nơi đặt bài vị, Lạc Ngọc không dám quấy rối yên bình của các vị tiền bối, đối với tượng thánh nhân cùng các bàn thờ đếu cúi đầu bái lạy, mặc dù tất cả các bài vị đều đã được thư viện mời xuống từ đường ở chân núi.



Ngoại trừ tượng đá cùng bàn thờ, bốn vách tường đều là khoảng không, trong góc sáng sủa đều là mạng nhện, xem ra nơi này đã sớm thành nhà của chuột rắn sâu kiến.



Lạc Ngọc đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng lại cửa.



Mới ra sân, dưới chân núi lại vang lên tiếng chuông, tiếng chuông quanh quẩn ở vách núi, thật lâu sau mới tiêu tan.



Hắn nghĩ muốn trở về đường cũ, lại phát hiện có người cũng hướng tới nơi này, liền chuyển tới phía sau của từ đường, đường núi nơi này gập ghềnh, lại có nhiều đường hẹp, càng tới gần vách núi, đường càng khó đi, chờ khoảng cách đi xa, lại quay lại đường cũ trở về.