Trọng Sinh Chi Hoàn Khố
Chương 11 : Miếu thờ
Ngày đăng: 09:45 18/04/20
Rừng cây tùng phương bắc, đột ngột có một mảnh rừng cây thông liễu tươi tốt, trên đường đi tới, còn có thể thấy một màu xanh biếc trải dài.
Một người mặc trường bào màu chàm tựa vào thân cây, thở dài nản lòng, trên y bào của hắn có vài chỗ bị xé rách, mặt bầm tím, khóe miệng bị rách, hắn dùng tay sờ miệng một chút, đau đến hút khí.
Thật vất vả tìm được cờ thi đua, ngay cả cánh rừng còn chưa đi ra, đã bị người ta đoạt đi, còn hợp sức với người khác đánh mình.
Một đường đi tới sườn núi, người cướp đoạt cờ thi đua không ít, Lạc Ngọc thức thời đổi đường đi, cố gắng chạy tới những nơi ít người đi tới. Từ khi ra từ đường tới bây giờ, trong thời gian ngắn ngủi, dưới chân núi đã gõ lên ba lần chuông, trừ hắn cùng Lục Tiện, còn có sáu cây cờ, mà còn lại ba trăm người, vậy sự cạnh tranh càng kịch liệt, những chiêu trong sáng ngoài tối, hành động dơ bẩn đều sử dụng.
Hắn tiến vào rừng thông liễu, nghe thấy chỗ sâu trong rừng truyền tới thanh âm mắng người quen thuộc, hắn vốn định rời đi nhiễu loạn, bỗng nhiên nhớ lại là ai, nghe tiếng tìm tới, quả nhiên, là tiểu tử Hàn Thanh Vân.
Người bị hắn đánh chửi kia…. Là Dương Anh, má phải còn chưa hết bầm tím, mặt trái lại trúng hai cái tát. Khi hắn ở quê hương, là người có học thức hơn người được mọi người tôn kính ở nơi nơi, ai thấy đều gọi hắn một tiếng “tiểu tiên sinh,” cực nhọc vất vả thi tới kinh đô, xung quanh toàn một đống thiên chi kiêu tử không nói, còn phải chịu đựng đệ tử quan gia ương ngạnh khi nhục, hắn quen nhã nhặn theo lễ, lại gặp phải… sổ nợ rối mù này, phản kháng không được, cũng không dám phản kháng.
Hắn tìm được cờ thi đua, vì muốn an toàn nên đi đường nhỏ, kết quả không tốt đụng trúng Hàn Thanh Vân.
Thằng nhãi này bá đạo hung ác, đi lên phân bua một chút là quyền đấm cước đá, hắn cắn răng chịu đựng, bảo vệ cờ thi đua thật tốt không để đối phương phát hiện, nhưng một cái lảo đảo ngã xuống….
Hàn Thanh Vân mắt sắc, đem điểm màu hồng kia cầm lên, mạnh mẽ kéo lấy, cở thi đua tới tay.
Dương Anh kích động đỏ mặt, vội kéo lấy một góc, cầu xin: “thế tử…..”
Rồi sau đó đổi lấy một đạp rắn chắc, hắn té ngửa ra sau, nhất thời xấu hổ não phản ứng chậm chạp, chờ đến lúc đứng lên, thân ảnh Hàn Thanh Vân không thấy, trước mặt, biến thành một thiếu niên tuấn dật cẩm y hoa phục, người nọ từ trên cao nhìn xuống chính mình, một đôi mắt phượng hẹp dài bao hàm ý cười, tất cả âm trầm đều ẩn ở trong đôi mắt đen.
Sáng sớm phong cảnh trong núi mặc dù tốt, nhưng khí lạnh thấm vào xương tủy, thẳng tắp chui vào trong quần áo, chui vào trong xe, khiến người cảm thấy khí lạnh dần dần làn tỏa ra bên ngoài làn da, Lạc Ngọc không khỏi hít hít hai tiếng, hắn đem lò sưởi ấm áp đưa cho lão phu nhân, đỡ lấy nàng, tổ tôn hai người cùng nhau đi vào.
Thời gian sớm như vậy, khách hành hương ở trong chùa rất nhiều, hoặc thành kính thắp hương cầu phúc, hoặc ngồi trong đại điện nghe tăng lữ tụng kinh.
Lão phu nhân nhân hương đã đốt từ tay sa di, đưa một ít cho Lạc Ngọc, đi đến trước tế đàn, cầu nguyện, dâng hương. Lúc đó trời đất trắng xóa, ánh mắt nhắm lại, hương khí lượn lờ thong thả bay về phía trước, biến mất ở trong không trung, xa xa tiếng chuông sáng sớm vang lên, tiếng chuông cổ xưa xa xa vọng vào trong đất trời, dư âm kéo dài, trong lòng Lạc Ngọc chấn động, trước kia hắn không tin thần phật, mà nay trong lòng lại có ba phần kính trọng, cầm hương, hai tay chắp lại thi lễ, thiệt lòng bái lạy, sau đó trịnh trọng đem hương cắm tốt.
Cắm xong hương, theo lệ tiến vào đại điện quyên tiền dầu vừng.
Trong điện trưng bày rất nhiều tượng phận bằng vàng, trước mỗi tượng phật đều đặt một cái bồ đoàn, nhóm khách hành hương quỳ gối trên bồ đoàn, hai tay tạo thành hình chữ thập, nhắm mắt, trong lòng tập trung cầu khẩn, thăm viếng xong, sẽ thuận tay thả chút cống vật.
Vân Không đại sư đang giảng kinh, sa di dẫn theo lão phu nhân tới đại điện nghe giảng, Lạc Ngọc đối với cái này không có hứng thú, bản thân liền ở trong chùa đi dạo.
Hắn quay trở về đại điện, thời điểm đang còn sớm, hướng sư phụ qua đường hỏi thăm, phụ cận có phong cảnh rất tốt, sư phụ chỉ ở rừng trúc phía sau chùa.
Trong rừng trúc có đình cho khách hành hương nghỉ tạm, ở giữa đều có người ngồi, nhưng không có lên tiếng vì muốn hưởng thụ không khí an bình ở nơi đây, Lạc Ngọc không đi quấy rầy bọn họ, một mình nghỉ ngơi một canh giờ, uống hết hai chén chè xanh, tiếp tục đi vào bên trong đi dạo.
Tiếp tục đi vào bên trong, phía cuối rừng trúc, là một phiến rừng thông nho nhỏ, thông xanh cao ngất, cao ngất đứng thẳng.
Trong rừng thông không có một bóng người, nhưng cũng không có gì tốt, mà phía sau rừng thông là một phiến hải đường trơ trụi, lại nhàm chán, Lạc Ngọc muốn trở về, xoay người lại nghe thấy một tiêng rên rỉ. Ngân nga, giống như đau đớn giống như vui thích, giống như chuyện nửa đêm phát sinh ở trong phòng. Tiếng mèo kêu gợi tình