Trọng Sinh Chi Hoàn Khố
Chương 22 : Thoa thuốc
Ngày đăng: 09:45 18/04/20
Lạc Ngọc đem thức ăn trên bàn đẩy về phía hắn.
“Ăn một chút trước đi.”
Cách thời gian ăn cơm còn sớm, Hàn Đông Lâm quả thật có chút đói, hắn cầm hai khối bánh gạo nếp: “Đa tạ.”
Hắn ăn rất nhã nhặn, nhai kĩ nuốt chậm, biết được Lạc Ngọc còn đang nhìn chằm chằm mình, nhưng ra vẻ không biết, tự mình ăn xong bánh gạo nếp. Hắn rũ mắt nhìn mặt đất, bưng chén trà lạnh uống, động tác cực mất tự nhiên, và lại trên mặt nóng lên, vành tai đều nóng lên, rốt cục nhìn không được ngẩng đầu.
Lạc Ngọc nhếch mày, môi mỏng chuyển động, giơ tay đè lại vai hắn.
Một cỗ hương vị trà bay lại đây, trong lòng Hàn Đông Lâm kinh sợ, không có lý do gì tự dưng khẩn trương, ngón tay hơi lạnh của người nọ đột nhiên ấn vào sau gáy hắn.
“Không cảm giác gì sao?” Lạc Ngọc phiền muộn nói, kéo lại áo khoác của hắn.
Hàn Đông Lâm lờ mờ, không hiểu hắn đang nói gì, lặng lẽ xiết chặt ống tay áo.
Lạc Ngọc gọi A Lương, gọi hắn cầm thuốc cao tiến vào. Sau gáy Hàn Đông Lâm, có một vết máu chảy xuống, mãi đến phía sau lưng, tuy rằng miệng vết thương không sâu, nhưng nhìn thấy cũng khiến người khó chịu, có điều lúc này trời lạnh nên cảm giác sẽ giảm đi rất nhiều, hắn hiện tại vẫn chưa cảm thấy đau.
“Đem quần áo cởi ra.” Lạc Ngọc trầm giọng nói, từ trong tay A Lương tiếp nhận thuốc mỡ.
Hàn Đông Lâm dừng lại, hầu kết lăn lăn, khàn khàn nói: “Ta tự mình làm.”
Trong lều đốt ấm lô, cửa lều đóng chặt, A Lương đi lấy nước ấm, lúc này chỉ có hai người bọn họ. Lạc Ngọc cũng mặc kệ lời nói của hắn, mở ra hòm thuốc, lấy thuốc mở ra, không phân bua gì liền vẽ loạn lên miệng vết thương của hắn.
Thuốc mỡ lạnh lẽo, thực kích thích miệng vết thương, Hàn Đông Lâm đầu tiên là cảm thấy có chút nóng hổi, sau đó mới cảm thấy đau, hắn cúi đầu hít khí, thuận theo cởi đai lưng, kéo vạt áo, hắn thoáng cúi đầu, phía sau gáy có hơi thở mỏng manh, khiến hắn cảm thấy vừa khô nóng vừa sợ hãi.
Hắn mặc dù gầy, nhưng cơ thể rắn chắc, lồng ngực rộng lớn tinh tráng, trên cánh tay hơi hơi gồ lên, giống như là đang khắc chế cái gì.
Lạc Ngọc theo bản năng rót rượu, nghĩ nghĩ, vẫn là đổi thành nước sôi, thả xuống bên cạnh, cây cải củ trước mắt này có hứng thú nhìn trò bắn tên bên kia, đặt mông ngồi xuống kế bên hắn. Lạc Ngọc thuận tay đỡ lấy lưng hắn, để tránh hắn ngã xuống.
“Lục hoàng tử nếu muốn chơi, thì trực tiếp đi qua đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Thiên Hằng nhíu lại, bưng lên nước sôi chậm rãi uống, lại lấy tay áo lau miệng, rất có kinh nghiệm nói: “Bản cung đi, bọn họ sẽ không chơi.”
Lạc Ngọc buồn cười, xem ra gặp chuyện này không ít, hắn lại rót nước cho Triệu Thiên Hằng, dặn dò A Lương nói: “Đi lấy hai mâm trái cây lại đây.”
Triệu Thiên Hăng nhăm mày, không vui nói: “Bản cung không ăn.”
Nhưng mà A Lương đi rất nhanh, vững chắc bưng một mâm trái cây và một mâm điểm tâm tới đây.
Điểm tâm ngự trù đi theo đã làm tốt, nặn thành hình tròn, trắng hồng xanh tím đều có, mềm mịn ngon miệng, rất là mê người.
Hắn rối rắm một lát, cầm một cái màu trắng, nghiêm trang nói: “Ta ăn một cái.” Rồi sau đó há miệng cắn, chậm rãi nhai nuốt, hai ba miếng liền ăn xong.
Lạc Ngọc đem chén đẩy đến trước mặt hắn, chính mình cũng cầm một cái: “Lại ăn thêm hai cái đi, đều mới làm ra, thật sự ăn ngon.”
Triệu Thiên Hăng hé hé miệng, do dự một lúc lâu, lại cầm lấy một cái: “Một cái cuối cùng.”
Lạc Ngọc cười mà không nói, mắt thấy hắn lại ăn một cái, ăn đến no bụng.
“Đổng quý phi đâu, không đến cùng ngài sao?” Lạc Ngọc hỏi, một mặt nhấp một ngụm trà thơm.
Trên mặt Triệu Thiên Hằng liền không có ý cười, hạ mắt nhìn chằm chằm mặt bàn, giọng nói có chút mất mác nói: “Mẫu phi bận…..”