Trọng Sinh Chi Hoàn Khố
Chương 23 : Ngắm trăng
Ngày đăng: 09:45 18/04/20
Hiện tại hắn chính là một búp bê đơn thuần khờ dại, dễ dàng ở chung, vả lại còn cố gắng vui vẻ. Hắn nghiêng đầu tinh tế đánh giá Lạc Ngọc, mắt to chớp chớp: “Bản cung trước kia có gặp qua ngươi.”
“Có thể là ở bữa tiệc trong cung, thảo dân đi qua vài lần.”
“A a.” Hắn gật đầu, giơ tay cầm hoa quả khô, vừa lột vừa ăn.
“Lục hoàng tử nếu là rảnh rỗi, vậy thường đến phủ thừa tướng ngồi chơi.” Lạc Ngọc khách khí nói, đem mâm đựng trái cây lại gần chút.
“Ừ.” Triệu Thiên Hằng nói, dừng một chút lại nhỏ giọng nói, “Cảm ơn.”
Hai người nói chuyện một lúc, Lạc Ngọc nói với hắn những tin đồn thú vị, Triệu Thiên Hằng nghe đến ánh mắt sáng lên, hắn từ nhỏ được nuôi dưỡng trong cung, những chuyện này chưa từng nghe qua, liền cảm thấy ngạc nhiên gấp bội.
“Qua vài năm, ngài có thể tự mình đi ra ngoài nhìn một chút, giống như biên cương Mạc Bắc, cùng ăn mặc ở kinh đô không giống nhau, mới mẻ độc đáo, mà Võ Lăng ở Giang Nam, cũng có cái đặc sắc của nó, như thi thoại, điều kiện núi sông, đẹp không sao tả xiết.”
“Ngươi đều đi qua?” Triệu Thiệu Hằng tò mò hỏi.
Lạc Ngọc nghẹn lời, làm càn sờ sờ đầu hắn, ôn nhu nói: “Không có, chỉ là nghe bằng hữu nói qua, mặc dù trong tâm muốn đi, nhưng không có cơ hội cùng thời gian.”
Trong đầu hắn đột nhiên toát ra bộ dáng người nọ mặt áo giáp, dáng người cao ngất như cây tùng, khí định thần nhàn, đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, uy phong biết bao, hắn nhìn đám đông một cách mất mát.
Triệu Thiên Hằng theo ánh mắt hắn nhìn lại, nhìn chăm chú một hồi lâu, không biết rốt cuộc là ai: “Hắn ở nơi nào?”
Lạc Ngọc mỉm cười, đang muốn mở miệng, một thái giám nhẹ nhàng đi tới đây tìm người, Đổng quý phi đang tìm Triệu Thiên Hằng.
Triệu Thiên Hằng đứng dậy, nhìn hắn, không tha nói: “Bản cung tối nay tới tìm ngươi.”
Lạc Ngọc gật đầu trả lời.
Lạc Ngọc có thể cũng say rượu, nửa thân mình dựa vào bàn gỗ, mắt phượng hẹp dài hơi mê ly, khóe môi khẽ nhếch, nửa ngốc nửa cười.
Hắn đột nhiên đứng dậy, đi tới chỗ lan can, xoay người lại ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Hàn Đông Lâm, hồng y bay phất phới, con quạ bay nhanh qua, lại tạo ra cảm giác lẻ loi cùng tịch liêu.
Ma xui quỷ khiến, Hàn Đông Lâm đứng dậy theo, có lẽ là lo lắng lan can rất lùn, sợ người này rơi ra ngoài, nhưng ngay tại thời điểm hắn tới gần, Lạc Ngọc lại lách qua hắn, đi thẳng xuống thang lầu.
Hắn liền im lặng đuổi theo.
Hai người một trước một sau, trở lại sơn trang, phòng hai người bọn họ cách cũng gần, Hàn Đông Lâm vốn muốn nhìn theo hắn vào phòng, lại thấy người này thất tha thất thểu suýt nữa thì ngã, liền tiến tới giúp đỡ.
A Lương không ở, cũng không đốt đèn, một mảnh đen kịt, hắn sờ mó trong bóng tối đi đốt đèn, không ngờ, đi được hai bước, lại bị ôm lấy.
Hắn cả kinh, lập tức quên luôn cử động.
Hương rượu thản nhiên từ sau gáy phả tới, tiếp theo đó là hơi thở ấm áp, tay chân tê dại, hắn buộc chặt thân mình, không dám lộn xộn một chút, mất tự nhiên mà lại băn khoăn.
Lỗ tai bỗng nhiên có cảm giác ẩm ướt.
Hình như giống như chạm vào cái gì bị bỏng, một cảm giác điên cuồng lướt qua, càng không thể cứu vãn được.
….
Hắn lấy ra hỏa chiết tử, run rẩy, thử vài lần, mới châm được ngọn đèn, ánh lửa mờ nhạt, từ đầu ngón tay hắn nhảy qua, phòng ở tức thì sáng sủa hơn.
Lúc này, con ma men kia ôm chăn nằm ngửa ở trên giường, nặng nề đi vào giấc mộng….