Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 228 : Y cũng họ Long

Ngày đăng: 19:37 20/04/20


“Sao ngươi lại đến? Phụ hoàng ngươi cho ngươi đến gặp ai gia? Sao lại là hôm nay chứ? Mà tại sao ngươi lại mặc quần áo như vậy?” Thái hậu hỏi cả một tràng, khiến Long Huyền trong phút chốc không thể trả lời ngay.“Không đúng…” Thái hậu không đợi Long Huyền trả lời mình, đã tự suy nghĩ lại. “Ngươi ăn mặc như vậy tới gặp ai gia, nhất định không phải phụ hoàng ngươi cho ngươi tới, ngươi lén đi sao?”



“Tôn nhi nhớ hoàng tổ mẫu.” Long Huyền nói.



“Hồ đồ!” Thái hậu thay đổi sắc mặt, nhìn cửa phật đường đóng chặt, rồi lại nhìn các cửa sổ bốn phía cũng đã đóng chặt,“Ngươi đi mau!” Bà vội hét lên với Long Huyền:“Không thể để cho phụ hoàng ngươi biết việc này, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”



“Hoàng tổ mẫu!” Long Huyền nói:“Hôm nay là đại hôn của tôn nhi, người có biết không?”



“Biết chứ…” Thái hậu tinh tế nhìn Long Huyền,“Ngươi và Long Hành hôm nay cùng đại hôn, đại sự như vậy, phụ hoàng ngươi sẽ không thể không nói cho ai gia. Đi nhanh đi, hoàng tổ mẫu biết tấm lòng của ngươi rồi, đừng để bị ai phát hiện.”



“Người đừng lo.” Long Huyền dìu thái hậu đang quỵ trên nệm lên,“Tôn nhi có thể đi vào, tất nhiên đã sắp xếp xong xuôi tất cả. Phụ hoàng đang ở đại yến với quần thần, không ai chú ý đến chỗ này đâu.”



“Nữ nhân Thường thị kia thế nào?” Thái hậu được Long Huyền đỡ ngồi xuống, dường như không thể chờ đợi được mà hỏi Long Huyền.



“Phụ hoàng đích thân chỉ định cho tôn nhi, sao có thể không tốt được?” Long Huyền cười nói:“Hoàng tổ mẫu yên tâm, đó là một nữ tử tốt, tôn nhi rất thích.”



“Lĩnh Nam Thường thị…” Thái hậu lắc đầu nói:“ Thường Lăng trên tay có nhiều binh quyền nhất, nhưng vẫn dưới trướng La Thế Nghi, liệu có thể giúp được Huyền nhi không?”



“Hoàng tổ mẫu đừng lo lắng cho tôn nhi.” Long Huyền nói:“Tôn nhi hôm nay thấy Hoàng tổ mẫu thân thể coi như khỏe mạnh, mới an tâm.”



“Mẫu phi ngươi thì sao?” Thái hậu hỏi:“Hiện tại thế nào?”



“Người đang bệnh, cho nên không thể cùng Tôn nhi đến gặp người.”



“Bệnh sao?” Thái hậu nói:“Ngươi đừng cố an ủi bà già này chứ, mẫu phi ngươi cũng bị phụ hoàng ngươi giam giữ phải không?”




Long Huyền tự hồi tưởng, thái hậu chuyển đến Đông Phật cung khi trong triều đại sự nào chứ. Có một số việc không khó nghĩ, Long Huyền cũng có thể tưởng tượng, lại hỏi:“Khi đó La Duy bị dư đảng của cữu cữu bắt đi, bị trọng thương, đến bây giờ thân thể của y vẫn luôn không tốt, việc này là hoàng tổ mẫu làm?”



“Đúng vậy!” Thái hậu ở trước mặt Long Huyền, tuyệt không giấu diếm:“Là ai gia sai người bắt nó, chỉ tiếc nghiệt chủng này mạng tiện khó chết, lại chạy thoát!”



“Người đã làm gì y?” Long Huyền vô thức hỏi.



“Tiện nhân nên ở những nơi thấp hèn.” Thái hậu nói:“Ai gia không muốn để nó chết, như vậy thì quá dễ dàng cho nó.”



“Nơi thấp hèn?” Long Huyền hỏi:“Đó là nơi nào?”



“Ngươi không cần biết rõ.” Thái hậu nói:“Ai gia không muốn làm ô uế lỗ tai Huyền nhi.”



“Người đến tột cùng đã làm gì La Duy?” Long Huyền đã mơ hồ nghĩ đến một nơi, nhưng hắn không thể nào tin được.



“Tiểu quan quán ở Hoa phố.” Thái hậu thấy Long Huyền hỏi lại, cũng không muốn gạt hắn:“Ai gia tìm sư phó giỏi nhất dạy dỗ tiện chủng kia, tiện chủng chui ra từ bụng La Tri Cẩm, thì không thể làm người!”



Trước mắt Long Huyền biến thành màu đen,“Chúng ta làm sao có thể lựa chọn người sinh ra mình?” Hắn nhìn thái hậu, thanh âm run rẩy,“Người có cừu oán với La Tri Cẩm, nhưng La Duy thì có gì sai? Sao người có thể hại y như thế? Cho dù y không phải hoàng tử, thì cũng là công hầu mà, sao người có thể hạ nhục y, hủy hoại y như vậy?”



Thái hậu lúc này mới phát giác Long Huyền có chỗ kỳ lạ, bà trố mắt nhìn Long Huyền.



Long Huyền nói:“Việc này mẫu phi cũng có phần?”



“Ngươi!” Thái hậu nhìn Long Huyền thất thố, trên mặt là vẻ thống khổ tột cùng, thái hậu cả đời tranh đấu nơi hậu cung, lúc này đã hiểu ra tất cả,“Ngươi, cái đồ hỗn trướng!” Thái hậu đột nhiên đứng dậy, vung tay, nặng nề cho Long Huyền một cái cái tát.