Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 229 : Vỡ tan

Ngày đăng: 19:37 20/04/20


Long Huyền trúng một cái tát của thái hậu, đứng im không nhúc nhích.



“Khuôn mặt rất đẹp, đúng không?” Thái hậu đứng trước mặt Long Huyền, ép hỏi hắn:“Ngươi đau lòng cho tiện chủng kia?!”



Long Huyền nói:“Trên người y chảy dòng máu Long thị, sao có thể là tiện chủng?”



“Ngươi, cái đồ hỗn trướng!” Thái hậu dùng tới khí lực toàn thân, lại cho Long Huyền một cái tát,“Mẫu tộc trên trăm mạng của ngươi, sẽ nằm trong tay tiện chủng đó! Mẫu phi ngươi, ai gia, cũng bởi vì tiện chủng kia mà đã lâu không thể nhìn thấy ánh mặt trời, nó cũng chẳng phải là Long Ngọc! Tiện chủng này rất hung ác, ngươi không biết sao?! Nếu như nó làm chủ thiên hạ, chúng ta còn có thể sống thêm sao?! Ngươi đau lòng vì nó? Tiện chủng kia sẽ bởi vì ngươi đau lòng mà bỏ qua cho ngươi sao?!”



“Thì ra mẫu phi cũng có phần…” Long Huyền tựa hồ bị thái hậu đánh tỉnh, nhìn thái hậu cười nói:“Cho tới hôm nay tôn nhi mới biết được.”



Thái hậu nói:“Tiện chủng kia không cáo trạng với ngươi?”



“Y xem tôn nhi như kẻ thù.” Long Huyền nói:“Chuyện chịu nhục ở tiểu quan quán nơi Hoa phố, La Duy cũng nhất định sẽ ghi tạc trên đầu tôn nhi, y làm sao có thể cáo trạng với tôn nhi đây?”



“Ai gia không tin tiện chủng kia lại chịu đựng không nói!” Thái hậu không tin:“Nếu không phải nó, thì tại sao phụ hoàng ngươi lại giận ai gia cho tới hôm nay?”



Long Huyền nói:“Nếu có người đối xử với con mình như vậy, tôn nhi cũng sẽ không tha thứ.”



Thái hậu giật mình nhìn về phía Long Huyền, Long Huyền mặt không biểu tình, ánh mắt lạnh như băng, thái hậu bắt đầu ý thức được, nói cho Long Huyền biết chuyện bà động đến La Duy là một sai lầm.“Ngươi đang trách ai gia?”



“Hoàng tổ mẫu nói không sai, La Duy là người lòng dạ ác độc.” Long Huyền nói:“Tôn nhi nghĩ hẳn là y còn chưa biết ai hại mình, bằng không chỉ với những thị vệ ngoài Đông Phật cung này, thì hoàng tổ mẫu không có khả năng còn an tọa trước Phật mà tụng kinh đâu.”




“Tôn nhi cáo lui.” Long Huyền quỳ xuống dập đầu lạy thái hậu ba cái.



Thái hậu không dám nhìn Long Huyền nữa.



Long Huyền đi tới cửa ra vào, lại quay đầu về phía thái hậu:“Hoàng tổ mẫu, nếu có một ngày tôn nhi chiếm được ngai vàng, nhất định sẽ để hoàng tổ mẫu ra khỏi Đông Phật cung, trước đó, người hãy cứ ở trước Phật tổ tu thân dưỡng tính thật tốt là được rồi.”



Không biết đã trôi qua bao lâu, thái hậu ngẩng đầu, nơi đây chỉ còn lại một mình bà mà thôi. Thái hậu nhìn về phía bàn thờ Phật Quan Âm, đột nhiên phát ra tiếng cười hung ác nham hiểm. Đây là tôn nhi mà bà nuôi lớn, một lòng bảo vệ đấy! Thái hậu cười đến nỗi gần như tắt thở, giang sơn của Long thị, nói đến nói đi đều là Long thị, bọn họ đều là con cháu bà, trên người cũng chảy dòng máu Đoan Mộc gia, vì sao đám con cháu này không nghĩ đến?“Bồ Tát từ bi…” Thái hậu nhìn Quan Âm lẩm bẩm:“Ngài nói cho ai gia xem, ai gia cả đời này đến tột cùng là vì cái gì? Không cam lòng, ai gia không cam lòng!”



“Trong Phật đường sao lại có động tĩnh nhỉ?” Cung nhân phải theo thái hậu “ngồi tù” ở Đông Phật cung, nghe được tiếng cười điên cuồng của thái hậu đều bị dọa, đứng ở bãi đất trống trước Phật đường, không ai dám bước vào, chỉ dám túm năm tụm ba ở ngoài bàn tán.



“Mỗi ngày đều bị nhốt ở đây…” Một cung nhân to gan nói với mọi người:“Đừng nói là thái hậu nương nương, đến ta cũng sắp điên rồi.”



“Thái hậu điên rồi?” Có cung nhân chỉ vào cửa sổ đóng chặt của Phật đường, nhỏ giọng hỏi.



“Ngày mai báo lên, để thái y đến xem.” Quản sự cung nhân ngáp dài,“Nghe cái âm thanh này, hẳn là chỉ có một mình thái hậu nương nương, không có ai khác đâu, chúng ta nghỉ tạm đi.”



Cung nhân lúc này mới tốp năm tốp ba tản đi.



Quản sự cung nhân đi đến trước Phật đường, chọc ngón tay vào giấy dán cửa, nhìn thoáng qua Phật đường, nhìn thấy một mình thái hậu ngồi trên ghế, nhìn Quan Âm vừa khóc vừa cười, nói năng lộn xộn. Quản sự cung nhân lắc đầu, thái hậu thì sao chứ? Nói là lão phụ nhân tôn quý nhất thiên hạ, nhưng chẳng phải không đánh thắng được hoàng đế, rồi một mình nổi điên trong này hay sao?