Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 253 : Ước định

Ngày đăng: 19:37 20/04/20


Vệ Lam vẫn chìm trong mơ hồ, rõ ràng đang cùng La Duy nói chuyện, ấy vậy mà lại ôm y ngã xuống giường.



“Ta sẽ tâu với bệ hạ.” La Duy ghé vào người Vệ Lam, dán mặt trên lồng ngực hắn:“Để bệ hạ cho ngươi sang Bắc Yến đón ta về.”



“Ta không yên lòng.” Vệ Lam nói:“Công tử ở Bắc Yến một mình, ta nghĩ đến thôi đã đủ nóng lòng rồi, chức tướng quân ấy, ta không cần.”



“Nhưng ta cần.” La Duy nói:“Cứ nghĩ đến việc ngươi bình loạn Đông Nam, là ta lại có thêm động lực để chờ đợi.”



“Đông Nam có nhị công tử rồi.” Vệ Lam nói:“Ngươi còn không yên tâm sao?”



“Nếu huynh ấy biết ta phải sang Bắc Yến làm chất tử, thì chẳng biết sẽ trở thành bộ dáng gì nữa.”



“Còn có Triệu đại công tử nữa.”



“Ta không tin người khác, ta chỉ tin một mình ngươi.” La Duy khẽ nhích thân mình, nằm song song với Vệ Lam,“Thư phòng ta có gian ngầm, có mấy phong thư, khi trở về ngươi hãy lấy ra xem.”



“Thư gì vậy?”



“Ta giấu người nhà làm một vài việc.” La Duy ghé tai Vệ Lam nói:“Có không ít ngân phiếu, khế đất, mấy năm nay ta làm ra không ít sản nghiệp, ta đi Bắc Yến rồi, mấy thứ này ngươi hãy thay ta quản lý.”



“Ta quản lý? Vì sao không giao cho tướng gia?”



“Phụ thân là người thanh liêm.” La Duy tức giận nói:“Chuyện trên giang hồ, thương trường, sao người có thể để vào mắt?”



“Chuyện giang hồ ta còn biết.” Vệ Lam khó xử nói:“Chứ làm sao ta biết chuyện buôn bán được. Công tử, để ta theo ngươi sang Bắc Yến đi, ta tới Đông Nam cũng chỉ giết thêm được mấy người Di, sao có thể được trọng dụng chứ?”



“Không cho nói nữa!” La Duy nhìn Vệ Lam, trầm mặt,“Lam, ngươi là người La Duy ta coi trọng, sao lại tự coi nhẹ mình như thế? Ta muốn phó thác mọi chuyện cho ngươi, trừ ngươi ra, ngươi bảo ta có thể tin ai được? Một người ta cũng không tin!”



Vệ Lam nghe La Duy nói, trong lòng không rõ là tư vị gì.



“Thập Cửu ca của ngươi là người từng trải, nếu chuyện làm ăn ngươi không hiểu gì, thì có thể để hắn làm, nhưng chúng ta đến tột cùng có bao nhiêu của cải, thì ngươi không thể nói cho hắn biết.” La Duy thấy Vệ Lam không nói nữa, mới kể từng chuyện cần làm cho Vệ Lam nghe.
“Hồi bẩm điện hạ.” Tiểu thái giám nói:“Thị vệ kia vẫn còn ở trong phòng.”



“Hắn ở đó suốt một đêm?”



“Vâng.”



Long Huyền dường như mất mát, tiến lên một bước, định đẩy cửa, thì cửa lại bị người trong phòng kéo ra.



Vệ Lam mở cửa phòng, thấy Long Huyền đứng ngoài cửa, khuôn mặt vốn còn chút ý cười ngay lập tức ra vẻ đề phòng.



La Duy đi theo phía sau Vệ Lam, nhìn thấy Long Huyền, nụ cười trên khuôn mặt cũng biến mất,“Điện hạ tới chỗ ta làm cái gì?” Y lạnh giọng hỏi Long Huyền.



“Điện hạ, vương gia!” La Tri Thu lúc này vội vàng đi vào trong viện, thấy La Duy và Long Huyền mặt đối mặt đứng với nhau, sợ La Duy lại xảy ra xung đột với Long Huyền, vội hô lên một tiếng.



“Tướng gia.” Vệ Lam thấy La Tri Thu đến, trong lòng tuy bất mãn với La Tri Thu, nhưng vẫn cung kính hành lễ với ông.



“Lam.” La Tri Thu giờ phút này đã biết chuyện náo loạn của Vệ Lam và các Long kỵ vệ hôm qua, vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, nhưng ông không trách Vệ Lam.



“Tướng gia.” Vệ Lam đáp lời.



“Công văn điều ngươi đến Đông Nam nhậm chức phó tướng của Vũ Hiên đã đến Binh bộ.” La Tri Thu nói: “Ngươi mau chóng về phủ thu dọn, hôm nay phải lập tức đến Đông Nam nhậm chức.”



Vệ Lam quay đầu nhìn La Duy.



La Duy nhìn Vệ Lam nhoẻn miệng cười, nói một tiếng: “Đi đi.”



Vệ Lam nhìn La Duy một lần cuối, rồi mới xoay người rời đi.



Y ở Bắc Yến chờ đợi hắn, hắn sẽ tới Bắc Yến đón y, nếu đã ước định, vậy thì chẳng cần nói thêm lời nào nữa, nói thêm chỉ càng khiến cả hai thêm thương cảm mà thôi.