Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 254 : Cầu Mộng Hồi
Ngày đăng: 19:37 20/04/20
Vệ Lam đi rồi, La Duy thật lâu mới hồi phục tinh thần. Các tiểu thái giám trong viện cúi đầu không nói, cũng chẳng dám thở mạnh. La Duy, La Tri Thu và Long Huyền đứng đó, mắt to nhìn mắt nhỏ, ba người đều chẳng nói gì.
Không khí lặng im xấu hổ này kéo dài đến tận lúc Thượng Hỉ chạy tới tìm La Tri Thu mới bị đánh vỡ.“Tướng gia.” Thượng Hỉ nói với La Tri Thu:“Hoàng hậu nương nương mời ngài tới điện Phượng Nghi một chuyến.”
Long Huyền ở đây, La Tri Thu không tiện hỏi La Duy chuyện đêm qua, lúc này hoàng hậu lại đến tìm, ông chỉ đành nói với La Duy:“Hạ quan lát nữa sẽ đến thăm vương gia.”
La Duy cúi người, tiễn bước La Tri Thu.
“La Tướng đi gặp mẫu hậu ta đi.” Long Huyền thấy La Tri Thu lại nhìn về phía hắn, liền nói:“Ta còn có lời muốn nói với Cẩm vương.”
La Tri Thu cẩn thận bước theo từng bước chân Thượng Hỉ.
“Điện hạ, mời trở về đi.” Ngay sau khi La Tri Thu đi, La Duy lập tức đuổi Long Huyền:“Hôm nay ngươi không cần cùng bệ hạ vào triều sao?”
“Ta là ca ca ngươi.” Long Huyền nhìn La Duy nói:“Bệ hạ ngươi vừa nhắc tới chính là phụ hoàng ngươi đấy.”
La Duy trào phúng cười:“Ca ca? Hai ca ca của ta đều đang ở bên ngoài. Điện hạ không cần diễn kịch đâu, ở đây toàn là tiểu thái giám, không thể truyền lại mấy lời cao quý này của ngươi tới bệ hạ đâu.”
“Ngươi không phải họ La.” Long Huyền nói:“Đến tận bây giờ ngươi còn không nhận ra sao?”
“Ta họ gì cũng chẳng liên quan đến điện hạ.” La Duy quay đầu vào phòng:“Điện hạ, mời trở về đi.”
Long Huyền không để La Duy rời khỏi, giữ chặt một tay La Duy.
“Cuối cùng thì ngươi muốn gì?” La Duy mất tự nhiên, cánh tay dùng hết sức để tránh khỏi Long Huyền.
“Ta có lời muốn nói với ngươi.” Long Huyền vẫn giữ chặt lấy tay La Duy,“Chúng ta ra ngoài rồi nói.”
“Tính toán?”
“Chuyện đi Bắc Yến, ngươi muốn giải quyết như thế nào?”
La Duy nói:“Ngươi đang quan tâm ta đấy à?”
“Ngay cả Vệ Lam ngươi cũng thả ra.” Long Huyền nói:“Ngươi định một mình đối phó với Tư Mã Thanh Sa?”
“Ngươi không cần bận tâm.“La Duy nói:“Ta sẽ không làm mất thể diện Đại Chu hay Long thị đâu, dù phải chịu khổ, cũng sẽ không đi khắp nơi kể lể, như vậy nhị điện hạ yên tâm chưa?”
“Ý ta không phải vậy.” Long Huyền nói:“Chuyện đi Bắc Yến không thể nề hà, mặc kệ như thế nào, ngươi phải có kế sách ứng đối, không thể mặc cho Tư Mã Thanh Sa đùa nghịch.”
La Duy yên lặng nhìn Long Huyền, giờ phút này trên khuôn mặt Long Huyền nhìn không ra một tia dối trá. La Duy cúi đầu, mặt nước dưới chân cầu tràn đầy những cánh sen héo úa, đột nhiên bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, thân thể La Duy cũng theo tiếng cười mà rung động.
“La Duy?” Long Huyền nghe tiếng cười dọa người của La Duy, kinh sợ thối lui vài bước.
“Long Huyền!” La Duy cười lớn hỏi Long Huyền:“Là ngươi hại ta đến nông nỗi này, ngươi còn diễn kịch với ta làm gì cơ chứ?”
Vẻ mặt Long Huyền biến đổi, hắn đột nhiên chẳng biết phải làm gì trước mặt La Duy.
“Muốn cho bệ hạ thấy ngươi có bao nhiêu tình huynh đệ?” La Duy nói: “Ngươi thật thủ đoạn, bệ hạ hiện tại cũng thân cận với ngươi rồi, lại sinh ra chán ghét thái tử, ta có nên chúc mừng ngươi hay không?”
“La Duy, ta…” Long Huyền luôn là người dám làm dám chịu, nhưng hôm nay, khi hắn thấy La Duy nhìn mình đầy hận ý, lại nói:“Ta không biết ngươi đang nói những gì.”
Có đám mây trắng che khuất mặt trời đỏ rực, ánh nắng biến mất, bóng ma liền bao phủ hai người, cả La Duy và Long Huyền đều biết, hôm nay hẳn là một ngày đông đầy giá rét.