Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 255 : Ngươi và ta là huynh đệ
Ngày đăng: 19:37 20/04/20
“Ngươi không biết ta đang nói cái gì?” Hận ý trên mặt La Duy càng đậm,“Long Huyền, ta đã cam chịu số phận, ngươi không cần giả vờ nữa đâu. Vân Châu, Ô Sương thành, Thường Lăng, Tư Mã Thanh Sa, Thái hậu, thân thế của ta, ngươi nghĩ rằng ta là đồ ngốc, sẽ không nhận ra sao? Năm đó ngươi cùng Tư Mã Tru Tà kết minh, hại đại ca ta, lần này ngươi lại kết minh với Tư Mã Thanh Sa hại ta. Vị hoàng tử được sủng ái là ta không ở đây, ngươi liền có cơ hội tranh ngôi vị, Tư Mã Thanh Sa cũng được báo thù cho cha, đôi bên cùng có lợi.” La Duy giữ lấy Long Huyền,“Ngươi có bản lĩnh lắm. Năm nay nhiều tai họa, người khác đều cầu xin ông trời khai ân, đừng để chúng sinh chịu khổ thêm, không ngờ đây lại là cơ hội ông trời ban cho ngươi!”
“Là Thái Hậu…” Long Huyền vẫn không dám thừa nhận với La Duy.
“Thái Hậu? Thái Hậu cùng lắm chỉ làm lộ thân thế của ta.” La Duy nửa bước cũng không nhường đường:“Lão thái thái ngốc nghếch kia, chỉ bị ngươi lợi dụng một lần nữa mà thôi! Long Huyền, sau này nếu ngươi trở thành Hoàng đế, nhớ phải hiếu kính lão thái bà này, nếu không, ta sợ ngươi sẽ bị sét đánh chết đấy!”
“Ngươi hoài nghi ta, vì sao không nói với phụ hoàng?”
“Ta từng nghĩ vậy, nhưng không có chứng cớ, nói cũng vô dụng.”
Long Huyền cắn răng:“Nói đến cùng, thì ngươi vẫn muốn ta chết, không phải sao?”
“Không sai, ta rất mong ngươi chết, chỉ là ta đi sai một nước cờ, không ngờ chuyến tới Vân Châu ấy, không phải là ngươi tới thăm cuộc sống người dân nơi đó, mà là để gây dựng quan hệ với Tư Mã Thanh Sa!” La Duy đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhìn Long Huyền nói:“Ta nhớ ra rồi, lời đồn ta lấy sắc sự quân (lấy nhan sắc “phục vụ” vua), cũng là kiệt tác của ngươi đi? Để ta phải đóng cửa né tránh miệng đời, không có cách nào điều tra kế hoạch của ngươi? Long Huyền, ta không có tài bằng ngươi, ta thua rồi. Sao ta lại quên cơ chứ, ngay cả nhi tử của mình ngươi cũng sát hại, thì sao lại để ý đến thanh danh của người cha không quan tâm đến mình? Ta thật sự thua rồi!” La Duy cười lạnh lắc đầu, y vẫn không đấu lại Long Huyền, dù dùng hết sức lực, thì y vẫn không phải đối thủ của người này.
Long Huyền nhìn La Duy định xoay người bước đi, không biết vì sao lại kinh hãi, kéo tay La Duy lại.
“Ngươi còn muốn như thế nào?” La Duy hỏi Long Huyền:“Nơi này trừ ngươi và ta ra, không có ai khác, ngươi không cần đóng kịch nữa! Ta đã chịu sang Bắc Yến, còn chưa đủ sao? Đúng rồi, ngươi có thể sai người tới Bắc Yến giết ta, sau đó giá họa cho Tư Mã Thanh Sa, hai nước tái chiến, ngươi có thể nghĩ cách đoạt binh quyền.”
“Ta không muốn ngươi phải chết!” Long Huyền kéo La Duy đến bên mình,“La Duy, ta sẽ không hại đến tính mạng ngươi!”
“Vậy ta phải cảm tạ đại ân đại đức của ngươi rồi!” La Duy lạnh nhạt nói.
Long Huyền vội la lên:“Ngươi hãy tin ta, Tư Mã Thanh Sa sẽ không giết ngươi!”
Long Huyền càng như vậy, La Duy càng buồn bực, lập tức gào to,“Long Huyền, ngươi không cảm thấy ngươi hiện tại thực đáng cười sao? Đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết?!”
Long Huyền không có phản ứng, hắn chỉ nhìn La Duy, người kia giận đến đỏ mặt, hai má ửng hồng, tựa như thoa phấn, nhưng không hề có một chút nữ tính nào,“Ta sẽ không để ngươi phải chết!” Long Huyền đưa tay vuốt ve gò má La Duy, lẩm bẩm.
La Duy bị hành động của Long Huyền khiến cho ngây người, người này một tay đẩy y xuống vực sâu, hiện tại sao có thể nhu tình như nước?“Đồ điên!” La Duy cho Long Huyền một cái tát, không sai, sao hắn có thể quên, La Duy là tiện nhân, còn hắn chính là một kẻ điên khùng!
“Nương nương, ngươi không nên trách Tri Cẩm.” La Tri Thu vội nói.
“Trách?” La Tri Ý liên tục lắc đầu:“Tri Cẩm đã chết mười mấy năm, muội còn trách nó cái gì nữa? Đại ca, từ mười ba tuổi muội đã được gả đi, chuyện cần hiểu muội đã sớm hiểu hết rồi, hậu cung của đế vương, cái khó cầu nhất là một chữ “tình”. Tri Cẩm được chút tình yêu này của đế vương thì sao chứ? Cũng chẳng có phúc khí nhìn Duy nhi lớn lên, một mình nằm dưới đất lạnh, Tri Cẩm thật khờ!”
La Tri Thu âm thầm thương cảm.
“Đại ca.” La Tri Ý thương tâm một lát, lại cùng La Tri Thu nói đến La Duy:“Chuyện Duy nhi nhất định phải như thế sao?”
La Tri Thu nói:“Việc này đã không còn đường lui, ta cũng không có cách nào.”
La Tri Ý trầm mặc hồi lâu, sau đó nàng nói với La Tri Thu:“Ngụy thái y kỳ thật đã tìm đến muội, đại ca cũng nên biết người này giỏi bốc thuốc, Duy nhi lần trước trúng tên cũng là do người này chữa.”
“Chỗ trúng tên của Duy nhi đã khỏi hẳn.” La Tri Thu nói.
La Tri Ý nói:“Ngụy thái y sau đó đã nói cho muội biết, trong cơ thể Duy nhi có một loại dược, không có hại lớn đối với thân thể, nhưng sẽ khiến người thèm ngọt đến nỗi béo phì, lại dễ dàng tức giận.”
Bàn tay bưng chén trà của La Tri Thu khẽ run lên.
“Duy nhi khi còn bé rất mập mạp, tính tình không khiến cho ai yêu thích, hẳn là do loại thuốc này? Lần đó trúng một mũi tên củaTriệu gia nhị công tử, tổn hại đến thân thể Duy nhi, đại ca sợ nếu tiếp tục dùng thuốc đó, Duy nhi sẽ chịu không nổi, nên mới ngừng…” La Tri Ý vẫn nhìn La Tri Thu, nói:“Đại ca, muội nói không sai chứ?”
La Tri Thu chỉ cúi đầu không nói.
“Khuôn mặt Duy nhi, cơ hồ giống hệt Tri Cẩm, muội cũng từng nghĩ nó là con vua.” La Tri Ý nói:“Nhưng bệ hạ không nói, muội sẽ không hỏi, hỏi nhiều không có lợi.”
La Tri Thu vẫn lặng im không nói.
“Ca, muội chỉ hy vọng hôm nay huynh đối với Duy nhi như vậy, thì sau này đừng hối hận.” La Tri Ý u buồn nói:“La gia chúng ta đối với đứa nhỏ này, chưa từng chân thật.”