Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 264 : Không thể tin

Ngày đăng: 19:37 20/04/20


La Duy vươn tay muốn đoạt lại ngọc Uyên Ương trong tay Tư Mã Thanh Sa, dù mất cái gì, y cũng không muốn mất thứ này.



Tư Mã Thanh Sa nắm tay lại, ngăn bàn tay La Duy. La Duy giấu nửa miếng ngọc Uyên Ương này ở túi áo trong, có thể thấy nó quan trọng với La Duy đến nhường nào.“Nửa kia của thứ này ở đâu?” Tư Mã Thanh Sa hỏi La Duy.



La Duy quan sát thần tình Tư Mã Thanh Sa, khí định thần nhàn, không giống bộ dáng phát cuồng, cân nhắc một hồi mới mở miệng nói:“Ta không biết, đây là nương ta để lại cho ta, ngươi trả nó cho ta đi.”



“Nương ngươi?” Tư Mã Thanh Sa không biết La Duy nói thật hay nói dối:“Vậy nửa kia ở trong tay phụ hoàng ngươi?”



La Duy nhỏ giọng nói:“Ta không biết.”



“Phụ hoàng ngươi không nói với ngươi?” Tư Mã Thanh Sa nói:“Đại danh của mẫu thân ngươi, ngay cả trẫm cũng từng nghe, đệ nhất mỹ nhân Đại Chu, quốc sắc thiên hương.”



“Ta… ta chưa từng nhìn thấy người.”



“Triều đình Đại Chu triều đối đãi với ngươi có chỗ nào tốt chứ?” Tư Mã Thanh Sa ném ngọc Uyên Ương vào người La Duy,“Ngươi nghĩ lại đi, trung thành và tận tâm như vậy, đáng giá sao?”



La Duy gắt gao giữ chặt ngọc Uyên Ương trong tay, cứ như sợ Tư Mã Thanh Sa lại lấy đi mất.



“Nói đi!” Tư Mã Thanh Sa nâng cằm La Duy lên,“Hiện tại đã hối hận chưa?”



“Ta là con dân Đại Chu.” La Duy nói:“Từ nhỏ đã vậy, bệ hạ, ta không thể lựa chọn.”



Tư Mã Thanh Sa lại thay đổi sắc mặt.




Cung thất không người, La Duy xòe tay, nhìn ngọc Uyên Ương trong tay. Ngọc thạch Tuyên Châu tương đối cứng, ngọc Uyên Ương này bị Tư Mã Thanh Sa ném, mà cũng chỉ có vài vết rạn. La Duy siết chặt ngọc Uyên Ương, trên tay đầy máu, mà máu ở hạ thân cũng rất nhanh nhiễm đỏ đệm chăn. Đau đớn, khuất nhục, ủy khuất, bất lực, phẫn hận, tất cả cảm giác dấy lên trong lòng, La Duy vùi đầu trong chăn, đem ngọc Uyên Ương dán lên ngực, bật khóc. Lần này, không có lồng ngực của Vệ Lam để y dựa vào, cũng không có Vệ Lam đến cho y ấm áp, La Duy tuyệt vọng, y muốn rời khỏi nơi này, y nhớ Vệ Lam.



Thái y tới rất nhanh, nghe nói La Duy lại bị thương, thái y thực khẩn trương, sợ lần này La Duy lại tăng thêm thương tích, thì thần tiên cũng không cứu nổi. Khi thái y đến, La Duy không thấy động tĩnh, thái y cuống quít xốc chăn lên xem, y đã mê man, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt kéo dài.



“Y không có việc gì chứ?” Lão Vương thái giám nhìn đệm chăn máu chảy đầm đìa, có chút sợ sệt, nếu La Duy chết, gã cũng không yên ổn.



“Không phải ta đã nói trong phòng phải thật ấm áp sao?” Thái y sờ sờ đệm chăn lạnh ngắt, mắng lão Vương thái giám:“Ngươi thật sự muốn để y chết sao?”



Lão Vương thái giám nhìn La Duy, nhỏ giọng giải thích:“Y như vậy, thì khác gì đã chết!”



Thái y thở dài, nói:“Ngươi cho rằng y muốn sống chắc?”



Lão Vương thái giám dậm chân:“Nô tài đi lấy nước ấm.”



Thái y nói:“Đổi tất cả những thứ trên giường, ngươi mang thêm vài chậu than tới nữa.”



Lão Vương thái giám tự nhận xúi quẩy mà đi ra ngoài, gã tuyệt đối không muốn hầu hạ Cẩm vương Đại Chu, toàn Bắc Yến phỏng chừng cũng chẳng có ai thích Cẩm vương này, chỉ có thái giám già xúi quẩy như gã mới bị phái tới hầu hạ tội nhân, chưa nói cả ngày phải lo lắng đề phòng, mà còn chẳng có ích lợi gì nữa.



Thái y lấy một cái khăn nhét vào miệng La Duy, sợ La Duy trong mê man sẽ cắn phải đầu lưỡi. Lão cẩn thận dò xét hạ thân La Duy, chỉ là vết thương cũ nứt ra, không có ô dịch, thái y thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra lần này vạn tuế gia không cường bạo y, vết thương không nguy hiểm tính mạng, ít nhất chỗ sâu không có việc gì, vết thương bên ngoài thì dễ xử lý thôi.



“Lam…” Trong mê man, La Duy thốt lên một tiếng, vết thương ở hạ thân bị thái y đụng vào, bị đau, một hàng nước mắt lại rơi xuống.