Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 265 : Chịu đựng
Ngày đăng: 19:37 20/04/20
La Duy lần này nằm liệt giường bảy ngày, Tư Mã Thanh Sa không đến, hàng ngày y chỉ có thể nhìn thấy lão Vương thái giám, và vị Sở thái y trị thương cho mình. La Duy cùng lão Vương thái giám cơ hồ không nói chuyện, lão thái giám này ngàn vạn lần thấy y không vừa mắt, suốt ngày tặng cho La Duy ánh mắt xem thường, La Duy cũng không rảnh để ý tới lão thái giám. Ngược lại, thái y sẽ ngẫu nhiên nói chuyện với La Duy một chút, La Duy cũng chỉ thừa lúc này mà hỏi được mấy chuyện bên ngoài từ miệng thái y. Từ Sở thái y, La Duy mới biết, Thất Tử và Tiểu Tiểu vẫn luôn làm loạn đòi vào cung gặp y, nhưng đều bị binh lính Bắc Yến “khuyên” trở về.
“Mấy hạ nhân của ngươi, hình như đã bị Đại Chu nuông chiều làm hỏng rồi!” Sở thái y nói với La Duy:“Hễ mở miệng ra nói thì cứ như mình là lão gia. Vương gia, hồi còn ở Đại Chu ngươi dạy chúng nó như thế nào đấy?”
La Duy chỉ có thể nói:“Cho chúng nó một trận thì chúng nó sẽ không làm loạn nữa, đều chỉ là trẻ con thôi mà.”
Sở thái y nghe La Duy nói lời này, chẳng biết phải nói thêm gì nữa, lão nhìn La Duy, chẳng qua y cũng chỉ là một thiếu niên.
La Duy lo lắng cho Thất Tử và Tiểu Tiểu, nhưng hiện tại y cũng không có cách nào để liên hệ với bọn Thất Tử cả. Nằm trên giường, y chỉ có thể nhìn mặt trời mọc rồi lặn ngoài cửa sổ, đếm ngày qua, thỉnh thoảng lại đem nửa miếng ngọc Uyên Ương kia siết chặt trong tay, ngắm nghía, tự tìm niềm an ủi.
Ngày thứ tám, Tư Mã Thanh Sa lại đến.
Lúc này đây La Duy vừa mới nằm nghiêng trên giường ăn một bát cháo loãng, nhìn thấy Tư Mã Thanh Sa, La Duy vốn nhờ ăn thức ăn nóng mới có chút ấm áp, hiện giờ lại rét run.
“Ngươi khỏe rồi chứ?” Tư Mã Thanh Sa đứng ở đầu giường hỏi La Duy.
La Duy đáp:“Tốt hơn nhiều.”
Sở thái y hôm qua cũng nói cho Tư Mã Thanh Sa, vết thương của La Duy đã đỡ nhiều. Tư Mã Thanh Sa nhìn cái bát không đặt cạnh giường La Duy, y ăn hết một bát cháo, khiến Tư Mã Thanh Sa rất vừa lòng, điều này chứng tỏ y không hề sống dở chết dở.
La Duy chờ Tư Mã Thanh Sa nói chuyện, y không biết mình sẽ lại phải đối mặt với cơn giận nào của Tư Mã Thanh Sa nữa đây.
“Ngươi đứng lên theo trẫm ngoài đi dạo một chút.” Tư Mã Thanh Sa nói:“Hoa trong ngự hoa viên đều nở cả rồi.”
La Duy nhìn Tư Mã Thanh Sa hồi lâu, cảm thấy người này hôm nay tâm tình cũng không tệ lắm, không biết mấy ngày nay, Bắc Yến có chuyện gì vui, mà khiến Tư Mã Thanh Sa khi nhìn y cũng vẫn vui vẻ.
Sở thái y cởi hết đồ lót của La Duy ra trước mặt Tư Mã Thanh Sa, một bên xem xét vết thương cho La Duy, một bên nói với Tư Mã Thanh Sa:“Bệ hạ, Cẩm vương gia vẫn chưa thể đi lại, đây là do miệng vết thương lại vỡ ra, không liên quan gì đến ruột cả.”
Tư Mã Thanh Sa thấy hai chân La Duy bị Sở thái y mở ra, giống như một sản phụ đang lâm bồn, dưới thân một mảnh máu tươi, (đúng rồi, có bầu đi mà, sinh tử văn đi mà …) rốt cuộc không đành lòng.“Khi… khi nào y mới khỏe lên?” Cố nhẹ giọng, Tư Mã Thanh Sa hỏi Sở thái y.
“Thân mình Vương gia vốn không tốt.” Sở thái y ăn ngay nói thật:“Miệng vết thương lành chậm hơn người thường, thần cũng thể nói không chính xác.”
“Y sẽ tàn phế ư?”
“Vương gia sau khi thương thế lành, có thể đi lại bình thường.”
“Trẫm không hỏi chuyện đi lại của y.” Tư Mã Thanh Sa nói.
Sở thái y cảm thấy La Duy chợt run lên.
Tư Mã Thanh Sa thấy Sở thái y hình như không hiểu lời hắn nói, liền chỉ vào hạ thân La Duy, nói:“Chỗ đó cơ.”
Sở thái y lúng túng nói:“Khỏi rồi sẽ không có việc gì nữa.”
Tư Mã Thanh Sa đóng cửa mà đi.
“Vương gia hãy chịu khó.” Sở thái y nói với La Duy:“Ta phải bóc hết vẩy ra.”
La Duy nhắm chặt hai mắt, y có thể sống qua mười năm năm tháng ở kiếp trước, thì lúc này đây cũng có thể. Một năm, La Duy tự nói với bản thân mình, chỉ một năm thôi, Tư Mã Thanh Sa dù tiếp tục hạ nhục y, cũng sẽ không thể bằng mười năm khổ sở kia được.