Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 327 : Ngôi nhà tương lai
Ngày đăng: 19:37 20/04/20
Sáng sớm hôm sau, năm lão già Vệ thị đúng hẹn tới đền thờ, nghe lão đường chủ nói tối hôm qua Vệ Lam đưa La Duy đi thắp hương cho tổ tông, những người lớn tuổi đều vừa lòng. Ít nhất trong mắt họ, Phó ca nhi thật lòng muốn sống cùng Nam ca nhi, nếu không sẽ không cùng Nam ca nhi bái tổ tông Vệ thị.
Từ sáng sớm Vệ Lam đã đưa y ra ngoài mua một ít đồ dùng sinh hoạt, một chút gạo và mì để ăn, đồ mặn, rau dưa, dầu muối tương dấm, ngay cả lá trà cũng mua cả một bao to. Nhìn thấy năm lão già, hắn vội vàng đặt những thứ cầm trên tay xuống đất, đi tới chào họ.
“Mau gọi Phó ca nhi ra nào.” Vệ lão hán cười nói:“Chúng ta cũng muốn đi sớm về sớm.”
Vệ Lam vội vào phòng gọi La Duy.
Trong phòng, La Duy đã thu xếp đồ đạc gọn gàng, chờ Vệ Lam trở về.“Các đại gia đều đến rồi à?” Thấy Vệ Lam vào nhà, La Duy liền hỏi.
“Đến rồi, chúng ta đi thôi.” Vệ Lam đeo tất cả mấy túi đồ lên người.
La Duy giật một túi đồ từ người Vệ Lam:“Ngươi có thể không nghĩ ta là kẻ vô dụng được không?”
“Có nặng không?” Vệ Lam hỏi La Duy.
“Không nặng.” La Duy tức giận nói:“Mấy bộ quần áo có thể nặng lắm sao?”
Hai người đi đến sân trong đền thờ, lão đường chủ đã mang xe ngựa của họ ra, còn chỉ vào cái hũ dưới chân:“Các ngươi mang dưa muối này đi ăn đi, lúc này trên núi chẳng có gì ăn đâu.”
La Duy và Vệ Lam vội nói cám ơn.
“Chẳng đáng tiền đâu mà.” Lão đường chủ phất phất tay, cười nói:“Các ngươi mau lên đường, trước khi mặt trời lặn, mấy ông cụ kia phải trở về thành, không thì mắt họ không nhìn rõ đường đâu.”
Năm lão già bị người khác xem thường, người này lại già hơn họ mấy tuổi, liền nhìn lão đường chủ cười khẩy.
Thừa dịp mấy ông cụ già không nên nết cãi vã, Vệ Lam liền mang tất cả các thứ lên xe, những thứ cần tốn sức, dù có chết hắn cũng không để La Duy động tay vào.
“Nam ca nhi đúng là biết cưng chiều.” Vệ lão hán thấy Vệ Lam như vậy, nửa đùa nửa thật nói.
“Không được!” Mấy ông già vội ngăn lại:“Chúng ta sao có thể làm các ngươi tốn tiền? Nếu Phó ca nhi muốn ăn, mấy ông già này sẽ mua cho ngươi ăn.”
La Duy liền cười, nụ cười điềm tĩnh khiến mấy lão già càng nhìn càng thấy y không tồi, bọn họ càng nhìn càng thích.
Vệ Lam ngừng xe, không để mấy ông già phản ứng kịp, liền nhảy xuống xe, tới tiệm bánh bao bên đường mua hai lồng bánh bao hấp.
“Đại gia ăn đi cho nóng ạ.” La Duy nhận bánh bao từ tay Vệ Lam, đặt bánh bao vào tay từng lão già trong xe.
Bánh bao ở trong tay, mấy lão già cũng chỉ có thể ăn.
La Duy cắn một miếng, phát hiện là bánh bao thịt, chẳng muốn ăn nữa.
Vệ Lam lúc này mới nói:“Những cái nhỏ hơn là bánh bao chay, ngươi ăn đi.”
La Duy đưa cái bánh bao nhân thịt đã cắn một miếng cho Vệ lam phía ngoài xe, rồi tìm bánh bao chay ăn.
Vệ lão hán hỏi La Duy:“Phó ca nhi không thích ăn thịt?”
“Không ăn được ạ.” La Duy nói, cắn miếng bánh bao nhân rau vào miệng, y cảm thấy rất hợp khẩu vị.
“Không ăn thịt không được.” Năm lão già nghe nói La Duy không ăn được thịt, lập tức nhảy dựng lên, theo kinh nghiệm của họ, người nào cơ thể càng yếu thì càng phải ăn nhiều đồ mặn, không thì sẽ không thể khỏe lên.
Vệ Lam không nói đỡ cho La Duy, hắn cũng ước gì La Duy ăn nhiều đồ mặn một chút, béo lên mới tốt.
La Duy cũng không giận, nghe mấy lão già dạy bảo đến tận khi ra khỏi thành. Y thật lòng cảm kích sự nhiệt tình của họ, nếu không có bọn họ hỗ trợ, thì y và Vệ Lam còn phải mò mẫm trong thành Tuyên Châu vài ngày nữa, sao có thể tìm được nơi ở nhanh như vậy.
Xe ngựa ra khỏi thành, vẫn đi về hướng đông, ngoài cửa sổ xe là mờ mịt cát vàng làm mơ hồ tầm mắt, rồi dần dần nhìn thấy màu xanh, màu xanh ấy xuất hiện càng ngày càng nhiều, La Duy âm thầm mong đợi, căn nhà tương lai của y và Vệ Lam sẽ có hình dáng như thế nào đây?