Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 328 : Nhà
Ngày đăng: 19:37 20/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Căn nhà gỗ hai gian trong rừng, có hai sân nhỏ đằng trước đằng sau, trên hàng rào trúc nở đầy những bông hoa dại màu tím li ti, những viên gạch lát sân phủ rêu xanh ngắt.
La Duy đứng trước xe ngựa, nhìn ngôi nhà sau này của y và Vệ Lam.
“Thích không?” Vệ Lam hỏi La Duy, hắn ở đâu không quan trọng, chỉ cần La Duy thích là được.
Lần này mấy lão già không nói xen vào nữa, mà chỉ đứng sang một bên. Bọn họ ở lâu trong thành, nay bước vào khu rừng rợp bóng cây, bọn họ cũng muốn ngắm nhìn sắc xanh bát ngát, trong hơi thở giờ đây không còn mang cái bụi bặm của cát vàng.
Trước nhà gỗ, La Duy hỏi Vệ Lam:“Sau này chúng ta sẽ ở đây?”
Vệ Lam nói:“Chỉ cần ngươi thích, chúng ta sẽ ở lại.”
La Duy lại một lần nữa chăm chú ngắm nghía căn nhà.
Vệ Lam nói:“Các đại gia nói, còn có mấy căn nhà khác để chúng ta lựa chọn, nhưng chỗ này là nơi yên tĩnh nhất, cho nên ta đưa ngươi tới đây xem trước. Công tử, nếu không thích nơi này thì chúng ta lại đi xem nơi khác.”
“Thích chứ.” La Duy quay đầu cười với Vệ Lam:“Lam, sao ngươi lại biết ta sẽ thích nơi này?”
Vệ Lam liền mỉm cười đáp lại:“Không phải ngươi rất thích yên tĩnh sao?”
“Chúng ta vào đi.” La Duy kéo tay Vệ Lam bước qua hàng rào trúc.
“Đại gia.” Vệ Lam quay đầu gọi mấy lão già:“Mọi người vào đi ạ, chúng con sẽ ở chỗ này.”
“Phó ca nhi thích ở đây?” Vệ lão hán đi tới hỏi La Duy.
La Duy gật đầu, nói:“Con không ngờ căn nhà lại tốt như vậy, đại gia, cám ơn mọi người.”
“Vậy vào xem đi.” Vệ lão hán cười nói:“Các ngươi cứ xem xét bên trong, còn thiếu cái gì, cứ bảo Nam ca nhi vào thành mua.”
Mấy người cùng nhau đi vào trong viện.
“Đây là cây gì thế?” La Duy chỉ vào một cái cây lớn, tán lá che khuất cả hai gian nhà gỗ.
Vệ Lam nói:“Đây là cây du đồng.”
La Duy nói:“Ồ, là du đồng.”
Vệ Lam thấy La Duy vẫn không nhận ra loại cây này, liền nhỏ giọng nói với La Duy:“Công tử quên rồi? Trong sân nhỏ ở tướng phủ chẳng phải cũng có một cây du đồng sao?”
La Duy nghe Vệ Lam nói như vậy, mới cẩn thận nhìn tán cây um tùm:“Hình như cây đó không cao như thế này. Cùng một loại cây sao?”
“Đúng thế.” Vệ Lam cười nói:“Nơi này là trong núi, cây cối cũng tươi tốt hơn bên ngoài.”
“Cây này cũng có thể gọi là ngũ nguyệt tuyết (tuyết tháng năm).” Vệ lão hán nói chen vào.
La Duy nói:“Cái này con biết, vào tiết hoa rơi, hẳn sẽ giống tuyết vô cùng.”
Vệ Lam lúc này mới nhớ La Duy không thích tuyết rơi, vội thì thào:“Nếu không thích, ta sẽ chặt nó đi.”
La Duy cười rộ lên, nhỏ giọng nói:“Điên à? Ta không thích trời tuyết rơi, thì liên quan gì đến cái cây này?”
“Phó ca nhi.” Đúng lúc La Duy và Vệ Lam đang đứng trong sân nói chuyện cây du đồng, trừ Vệ lão hán thì mấy lão già đều đã vào nhà gỗ, thì một lão già dừng trước cửa gọi La Duy:“Ngươi mau vào xem nhà này, nhìn xem phải mua thêm gì nữa.”
La Duy đáp lời rồi cùng Vệ Lam vào phòng ngủ.
“Nơi này có mưa cũng chỉ là mưa nhỏ.” Vệ lão hán nói với Vệ Lam:“Cho nên không lo bị dột.”
Vệ Lam gõ gõ vách tường, âm thanh khá đục, vách tường này làm bằng gỗ cây hồng tùng, rất dày, không kém gì tường gạch.
La Duy đi tới, khịt khịt mũi:“Còn có mùi thơm nữa.”
“Gỗ hồng tùng thơm lắm.” Một lão già nói:“Nhà này làm bằng gỗ hồng tùng, rất chắc chắn, trong thành không tìm nổi đâu.”
“Vì sao ạ?” La Duy hỏi.
“Thì phải vận chuyển gỗ vào thành.” Mấy ông lão bắt đầu lo cho công tử nhà giàu La Duy, không biết y có thể sống qua ngày bên Vệ Lam ở đây không nữa.
“Vậy ạ…” La Duy nhận ra mình vừa hỏi một câu ngớ ngẩn.
Mấy ông lão đều cười lắc đầu, Phó ca nhi lúc này thoạt nhìn cứ như còn thiếu niên.
“Các ngươi xem còn phải mua thêm những gì?” Vệ lão hán dạo qua hai gian nhà gỗ, hỏi La Duy và Vệ Lam.
La Duy đi từ phòng khách xuống nhà bếp, nói:“Chỗ này còn đầy đủ bát đũa, không thiếu cái gì.”
“Bát đũa người khác dùng rồi, Phó ca nhi không ghét sao?” Vệ lão hán hỏi La Duy.
“Rửa lại là được mà.” La Duy cười nói:“Có gì mà phải ghét ạ?”
“Phía sau có một dòng suối nhỏ.” Vệ lão hán nói với La Duy:“Ngươi muốn rửa cái gì thì cứ ra suối, nước không sâu đâu, ngươi đừng sợ ngã.”
“Lão già này lại lắm lời!”
Mấy người đều cười rộ lên.
Vệ Lam nhìn sắc trời, bọn họ rời thành Tuyên Châu từ sáng sớm, lúc này đã sắp giữa trưa.
Lúc này, La Duy nói:“Con đi làm chút đồ ăn, các đại gia ăn cơm trưa rồi hãy về thành.”
Vệ lão hán vội đáp:“Trên đường ăn bánh bao rồi, chúng ta nào còn có bụng ăn cái gì? Phó ca nhi thích nơi này là được, chúng ta đi đây.” Ông cụ gọi bốn người còn lại:“Chậm chân thì đến tối cũng không về được nhà.”
Mấy lão già đều nói phải đi.
La Duy và Vệ Lam thoáng nhìn nhau, rồi La Duy nói:“Trong xe con có sẵn thức ăn, đun nóng lên là được mà, mọi người ở lại dùng cơm đi ạ.”
“Phó ca nhi vào thành thì nhớ đến thăm mấy lão già chúng ta đấy.” Vệ lão hán kéo tay La Duy rồi nói:“Núi này yên tĩnh, nhưng rất kham khổ, nếu ngươi thấy bức bối, thì cứ vào thành tìm người trò chuyện.”
“Vâng.” La Duy:“Con sẽ tới thăm các đại gia.”
“Phải chịu khó ăn uống vào.” Vệ lão hán lại dặn dò La Duy:“Ngươi gầy quá, ngươi có khỏe mạnh thì Nam ca nhi mới đỡ vất vả.”
La Duy vội gật đầu, những lời lẽ quan tâm này đương nhiên y nghe rất lọt tai, hiện tại y cũng muốn mình khỏe mạnh lên, để có thể ở bên Vệ Lam lâu thêm một chút, lâu thêm một chút.
Mấy ông lão ra ngoài hết.
Vệ Lam đến trước mặt La Duy hỏi:“Ta đưa mọi người về thành, ngươi ở đây một mình được không?”
“Không sao, ta chờ ngươi trở về.” La Duy nói:“Đi sớm về sớm, lâu ta sẽ sốt ruột.”
“Ừ.” Không biết vì cái gì, khi Vệ Lam nghe thấy giọng nói của La Duy, nhìn La Duy tiễn chân hắn ra ngoài, đột nhiên cảm giác đây mới là sống, cuộc sống của hắn và La Duy rốt cục đã bắt đầu như vậy.
“Đi mau đi.” La Duy đứng ở cửa, đẩy Vệ Lam,“Lại ngẩn ngơ cái gì thế? Mặt ta dính cái gì à?”
Vệ Lam quay đầu, nhìn mấy ông lão ngồi trên xe nói chuyện, vụt cúi đầu, hôn lên môi La Duy một cái.
La Duy che miệng, nhìn Vệ Lam cười, đến khi Vệ Lam ngẩng đầu lên, y khẽ nhón chân hôn lên môi hắn,“Phải đi nhanh về nhanh đấy.”
“Ừ!” Vệ Lam xoay người bước đi.
“Đúng rồi, ở đây không có dầu thắp.” La Duy nói với theo:“Khi vào thành, ngươi nhớ mua về một ít đấy.”
“Nhớ rồi.” Vệ Lam định nói, buổi tối ở đây không cần thắp đèn, đốt chút củi cũng có thể lấy lửa, nhưng rồi vẫn gật đầu đồng ý, chỉ cần La Duy vui là được.