Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 358 : Ai mới là đứa con bất hiếu?
Ngày đăng: 19:38 20/04/20
Long Huyền phải mất một lúc mới phản ứng lại với câu nói của La Duy, “Vì sao ta lại không dám để Ngụy thái y xem bệnh cho ngươi?” Hắn hỏi La Duy.
“Cái này phải hỏi chính ngươi chứ!” La Duy đáp: “Quang minh chính đại thì tất nhiên không có gì phải sợ.”
Lúc này Long Huyền mới hiểu La Duy định nói với hắn cái gì. “La Duy!” Hắn nhìn La Duy, có vẻ như không thể tin y sẽ nghĩ về mình như vậy.
La Duy lạnh lùng nhìn Long Huyền. Hắn trở nên như vậy, y mới cảm thấy trong lòng khá lên một chút.
“Ra ngoài hết cho trẫm!” Long Huyền tức giận gào lên.
Mọi người vội vã lui ra ngoài, trong đó có người thông minh thậm chí thầm cảm kích Long Huyền đã tha cho họ một mạng, chứ nếu cứ đứng nghe hai vị này lời qua tiếng lại, thì sớm muộn gì họ cũng bị hoàng đế xử tử thôi.
“Ngươi đi sắc thuốc mang vào đây.” Long Huyền chỉ tay vào thái y ra lệnh.
“Thần tuân chỉ.” Thái y vội vàng lĩnh chỉ.
“Lắm mồm cái gì!” Long Huyền mắng thái y.
“Ngươi… so đo với… một hạ thần làm gì?” La Duy nửa ngồi dậy trên giường, châm chọc Long Huyền: “Đừng quên… bây giờ ngươi là hoàng đế.”
Long Huyền xoay người nhìn La Duy: “Ngươi nói ta so đo với một hạ thần? Vậy ngươi so đo với một hoạn quan thì sao hả?”
La Duy cười lạnh, “Gã là… con chó trung thành nhất… của ngươi, ta… ta thích bắt nạt gã đấy.”
“Người lại đi chấp chó sao?”
“Ta thích so đo… với con chó này, ngươi đau lòng à?”
“Ngươi bước xuống!” La Duy lạnh lùng nói.
Long Huyền tham lam hít hà hương vị trên cơ thể La Duy, là mùi thuốc bắc đã rất lâu hắn không còn ngửi thấy. Người bệnh trên đời đều có mùi này, nhưng hắn chỉ thích mùi này ở trên thân thể y. Thân thể La Duy rất lạnh, Long Huyền muốn sưởi ấm cho y, hắn không thích một cơ thể không có chút độ ấm nào.
La Duy lại thản nhiên hỏi Long Huyền: “Long Huyền, ngươi muốn ta thị tẩm sao?”
Long Huyền cứng đờ, khẽ nâng người lên khỏi người La Duy.
La Duy tự tay mở vạt áo mình ra, nói với Long Huyền: “Ta không quan trọng, ngươi… ngươi muốn sao?”
Long Huyền giữ chặt tay La Duy, trên tay y vẫn còn vết sẹo bỏng từ lần ấy, lọt vào mắt Long Huyền. Hắn đã nghe tiểu thái giám hầu hạ La Duy nói một lần rằng trên người La Duy có một vết sẹo lớn, nhưng lúc này khi nhìn tận mắt, hắn lại hóa ngẩn ngơ.
“Bỏng.” La Duy nói.
“Tư Mã Thanh Sa làm ngươi bị bỏng?” Long Huyền hỏi.
“Hắn chỉ đánh gãy chân ta thôi.” Nụ cười của La Duy đầy ác ý,“Gãy hai lần, may là ta chưa què.”
Long Huyền vội vàng muốn nhìn chân La Duy, nhưng khi tay chạm vào chân y, lại không dám nhìn tiếp nữa.
“Đây là do phế hậu Bắc Yến tặng.” La Duy nhìn cánh tay đầy vết sẹo của mình: “Cũng… cũng không thể trách nàng, hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, tranh nhau một ông vua, nào ngờ… lại có thêm một nam tử như ta… cướp ông vua của các nàng, hận ta… cũng phải thôi.”
Long Huyền khép lại vạt áo cho La Duy, nghiêm túc giúp y cài nút áo, tay hắn vốn run run, nên thật lâu vẫn chưa thể làm xong.
La Duy nhìn Long Huyền, ánh mắt băng lãnh không có một tia ấm áp, đạm mạc nói: “Long Huyền, ngươi coi thường ảnh vệ Kỳ Lân? Thật ra bọn họ sạch sẽ hơn ngươi rất nhiều lần.”