Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 359 : Hoàn toàn không vừa ý

Ngày đăng: 19:38 20/04/20


Long Huyền nghe La Duy nói, động tác trên tay chợt ngừng, rồi mới giúp La Duy cài lại vạt áo một lần nữa.



La Duy dứt khoát không nhìn Long Huyền, nghiêng mặt sang một bên, ngẩn người nhìn bức tường trắng bóc.



Long Huyền cài vạt áo xong, mới vươn tay chạm vào khuôn mặt La Duy: “Ngươi nói không sai, Vệ Lam sạch sẽ hơn ta nhiều.”



Ánh mắt La Duy khẽ xao động.



“La Duy, ngươi nghĩ ta có lựa chọn sao?”



“Long Huyền, ngươi đã có được giang sơn rồi.”



“Trừ giang sơn, ta muốn có cả ngươi.”



“Ngươi muốn cái gì của ta chứ?” La Duy nặng nề nhìn Long Huyền, buồn rầu rồi phẫn hận,“Tìm ta báo thù? Ngươi đã báo thù rồi, ngươi cũng không muốn ta chết, vậy mà không thể buông tha cho ta sao?”



“Cùng ta gây dựng giang sơn không được sao?” Long Huyền nhìn La Duy, có chút ngây ngốc, hắn để lọn tóc La Duy quấn quanh ngón tay mình,“Cái gì ta cũng có thể cho ngươi.”



“Vậy ngươi hãy thả ta ra!” La Duy nói, y chẳng cần thứ gì của Long Huyền hết, y chỉ muốn sống quãng đời còn lại với Vệ Lam trong thung lũng Thanh Sơn thôi.



“Trừ việc này.” Long Huyền nói.



La Duy vô lực, y có thể nói gì với Long Huyền nữa đây?



Long Huyền cũng cảm thấy vô lực, đối mặt với La Duy, hắn mãi chẳng thể nói rằng vì sao lại muốn giam cầm y bên cạnh mình,“La Duy, ta đã mất ngươi một lần, cho nên ta sẽ không buông tay nữa.” Nếu không thể vứt bỏ y, vậy thì hắn sẽ không bỏ qua nữa.



“Ta mệt rồi, ngươi đi đi.” La Duy không buồn đáp lại.



Long Huyền đứng dậy rời đi, hắn đã quân lâm thiên hạ, hắn có thể cho y vinh hoa phú quý cả đời, thế nhưng, hắn không thể cho y thứ y mong muốn nhất.




“Lên xe đi.” Long Huyền kéo La Duy lên xe.



“Vậy Hồng Tảo thì sao?” La Duy đứng bất động, chỉ vào Hồng Tảo hỏi Long Huyền.



“Ngươi.” Long Huyền chỉ vào một tiểu thái giám: “Dắt ngựa thi theo bên cạnh xe.”



Tiểu thái giám vội chạy lên giữ dây cương Hồng Tảo.



“Vừa lòng chứ?” Long Huyền hỏi La Duy.



La Duy nhìn quanh hoang mạc, tính toán một chút, nếu y nhảy lên Hồng Tảo chạy trốn liệu có được không.



“Đừng hy vọng xa vời.” Long Huyền kéo La Duy về phía xe ngựa: “Ngươi cưỡi ngựa một mình, không có thức ăn nước uống, cũng không có ai dẫn đường, ngươi định ra khỏi sa mạc thế nào? Hay là ngươi định quay về Tuyên Châu tìm người hỗ trợ?”



“Ngươi đang nói cái gì?” La Duy không thừa nhận, y chỉ vừa mới nhen nhóm ý định: “Ta không hiểu.”



“Lên xe nào.” Long Huyền không rảnh cãi nhau với La Duy giữa bão cát, nhanh chóng đẩy y vào xe.



Hồng Tảo không nhìn thấy La Duy, lại bắt đầu không an phận, tiểu thái giám cầm dây cương cơ hồ không gữ nổi nó.



“Hồng Tảo đừng làm loạn!” La Duy vươn đầu ra khỏi cửa xe:“Ta ở đây rồi.”



Hồng Tảo nghe thấy tiếng La Duy mới ngoan ngoãn để tiểu thái giám dắt đi.



“Ngươi phải ngoan đấy!” Trước khi đóng cửa xe, La Duy còn cố dặn dò Hồng Tảo.



Mọi người đều nghĩ, không thể hiểu Cẩm vương là người có tính cách như thế nào, dường như trong thân thể kia có linh hồn của cả người lớn và trẻ nhỏ, tùy lúc tùy chỗ mà hai linh hồn ấy hoán đổi cho nhau.