Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 400 : Thế nhân ai cũng có tâm ma
Ngày đăng: 19:38 20/04/20
La Duy đối diện Long Nhất, ánh mắt cả hai đều băng lãnh.
“Là ngươi tìm đến Tuyên Châu?” Rốt cục La Duy cũng hỏi Long Nhất.
Long Nhất vừa nghe hai chữ Tuyên Châu, con ngươi nhất thời co rút, hắn biết vì sao La Duy muốn lấy mạng hắn.
“Ngươi làm việc đắc lực quá nhỉ!” Nhìn bộ dáng phút chốc suy sụp của Long Nhất, La Duy liền biết Ngụy thái y không nói dối, chính Long Nhất tìm về quê nhà Vệ Lam, cho nên y và Vệ Lam mới như ngày hôm nay.
“Ta chỉ là hạ nhân.” Long Nhất nói: “Chỉ nghe lệnh mà làm.”
“Kẻ phản tiên hoàng còn dám nói chỉ theo lệnh mà làm sao?” La Duy cười lạnh: “Lúc trước là ai mắt mù, để cho ngươi lên làm Long kỵ vệ thế?”
Long Nhất cười khổ một tiếng: “Cái này hẳn là vương gia biết rồi chứ.”
“Nhân bất vi kỷ(Người không vì mình, trời tru đất diệt – Tào Tháo)?” La Duy nói.
Long Nhất muốn cười, nhưng chỉ ho ra mấy ngụm máu.
“Bây giờ ngươi không sợ chết nữa?”
“Vương gia sẽ không bỏ qua cho ta, cái chết gần kề, ta không đến nỗi gào khóc lớn tiếng đâu, chỉ là, vương gia…” Long Nhất nói với La Duy: “Ngài định nói thế nào với bệ hạ đây?”
“Hắn sẽ không biết ngươi chết.” La Duy đáp.
Long Nhất nhìn năm người Long Thập đứng xung quanh: “Vương gia tin tưởng bọn họ đến vậy?”
Năm người Long Thập đều thay đổi sắc mặt, kẻ này đã chết đến nơi còn muốn châm ngòi li gián trước mặt La Duy, lập tức Long Thập định ra đòn tử với Long Nhất.
“Thập!” La Duy lên tiếng bắt Long Thập dừng tay: “Kẻ này dù sao cũng từng xưng huynh gọi đệ với ngươi, ngươi đừng ra tay.”
“Vương gia?” Long Thập nhìn về phía La Duy, bọn họ không ra tay, chẳng lẽ La Duy muốn đích thân động thủ giết Long Nhất?
“Bây giờ ta đã thế này rồi, ngươi còn có điều gì không thể nói?” Thấy Phất Y Đại Sư như vậy, La Duy nói chuyện càng lớn tiếng: “Ngươi biết cái gì cũng không thể nói với ta sao? Ta trốn không thoát, ta cam chịu, nhưng ít nhất ngươi phải cho ta một lý do chứ?!”
Đối mặt với lửa giận của La Duy, Phất Y Đại Sư chỉ nói: “Lý do, vương gia muốn bần tăng cho ngài lý do gì?”
La Duy căm giận cúi đầu, xoay người bỏ đi: “Nếu Đại Sư không thể cho ta đáp án, vậy ta không quấy rầy sự thanh tịnh của Đại Sư nữa.”
“Vương gia.” Phất Y Đại Sư gọi La Duy lại: “Rốt cuộc ngài muốn làm gì?”
“Đại Sư yên tâm.” La Duy nói: “Ta không làm mất sự thanh tịnh của cửa Phật đâu.”
“Vương gia, thế nhân đều có tâm ma, ngài không thể vạn sự tùy tâm được!”
“Vậy Đại Sư cũng có tâm ma?”
“Vương gia không nghĩ cho Vệ Lam sao?” Phất Y Đại Sư không để ý đến câu hỏi của La Duy, mà chỉ hỏi lại y.
La Duy xoay người đối mặt với Phất Y Đại Sư: “Ngươi có thể giải Vong Xuyên?”
“Bần tăng không giải được Vong Xuyên.” Phất Y Đại Sư đáp: “Có lẽ truyền nhân của Liễu thị sẽ biết, chỉ là Liễu thị đã diệt tộc, công chúa Yến Quân kia cũng chỉ là một người khác họ. Vương gia, đây chính là nhân quả.”
“Ý ngươi là năm đó ta đã quá phận?” La Duy bật cười: “Chẳng lẽ Liễu thị không nên chết?!”
“Liễu thị có nên chết hay không, bần tăng không biết, chỉ là bây giờ thật sự không có ai giải được Vong Xuyên.”
La Duy hồi lâu không lên tiếng, đây chính là nhân quả? Y hại cả tộc Liễu thị, là do y gieo hạt xấu, nên Vệ Lam phải gánh chịu?
Phất Y Đại Sư khẽ thở dài.
“Vậy Long Huyền thì sao?” La Duy hỏi: “Ta làm chuyện xấu, bị báo ứng, vậy còn hắn? Hắn làm ít chuyện xấu lắm à? Vì sao loại người như hắn lại có được giang sơn?!”