Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 401 : Xiềng xích trong tim
Ngày đăng: 19:38 20/04/20
“Bệ hạ tự có cách của mình.” Phất Y Đại Sư nhắc đến Long Huyền, trên mặt hiện lên chút xót thương: “Vương gia, ngài muốn cả giang sơn này trở thành lợi thế để ngài trả thù bệ hạ sao?”
“Thiên hạ này thì liên quan gì đến ta?” La Duy lớn tiếng: “Ta còn phải quản cả sống chết của người trong thiên hạ cơ à?”
“Nhưng Vệ Lam cũng là một người trong thiên hạ.” Phất Y Đại Sư nói: “Khi trong lòng vương gia còn oán hận, liệu có nghĩ tới Vệ Lam?”
“Cái gì?” La Duy ngẩn người, y đã buông tay với Lam, ông ta còn muốn y làm gì nữa?
“Nếu đời này Lam rời khỏi vương gia, nhất định sẽ nhi nữ song toàn (nôm na là lấy vợ thì mới có hạnh phúc).” Phất Y Đại Sư nói với La Duy: “Điểm này bần tăng nhất định sẽ không nhìn lầm.”
“Hạnh phúc hắn đã vất vả mới có được…” La Duy nói: “Ngươi còn muốn ta suy nghĩ cái gì? Nghĩ cách kéo hắn trở lại bên ta?”
“Vương gia đã buông tay, còn muốn Lam trở về nữa sao? Vương gia…” Phất Y Đại Sư hỏi La Duy: “Nếu này trên đời thực sự có thuốc giải Vong Xuyên, liệu ngài có cho Lam uống không?”
Câu hỏi quấn lấy La Duy, y còn có thể để Vệ Lam trở về không?
Phất Y Đại Sư nói: “Vương gia không trả lời được câu hỏi này?”
“Trên đời vốn không có thứ thuốc kia.” La Duy đáp: “Ta không muốn nghĩ.”
Phất Y Đại Sư cười: “Vương gia, ngài hủy diệt thiên hạ này…”
“Sao ta có thể hủy diệt thiên hạ chứ?” La Duy thấy lời Phất Y Đại Sư thật nực cười, chặn lời ông: “Ta chưa điên.”
“Muốn trả thù bệ hạ, vương gia chỉ còn cách hủy diệt thiên hạ của ngài ấy thôi.” Phất Y Đại Sư nói: “Vương gia không cần thiên hạ, như vậy bần tăng chỉ có thể đoán, rằng suy nghĩ trong lòng vương gia hẳn là muốn hủy diệt nó. Cho dù hiện tại vương gia không nghĩ vậy, nhưng hẳn là đã từng.”
“Đại Sư hiểu rõ La Duy quá nhỉ.” La Duy cười nhạt, y nào có bản lĩnh ấy?
“Vương gia, sau này mỗi khi quyết định làm việc gì, hãy nghĩ đến Vệ Lam.” Phất Y Đại Sư thấy La Duy như vậy, đành nói với y một câu.
“Sao ngươi lại nhắc đến Vệ Lam với ta?” La Duy hỏi.
“Hắn là xiềng xích trong tim ngài.”
“Không muốn sống thì chúng cứ việc nói.” La Duy lại đáp.
“Vậy nếu bệ hạ hỏi Long Nhất đâu thì sao?” Long Thập hỏi.
“Lát nữa các ngươi biết phải nói như thế nào rồi đấy.” La Duy nói: “Nhớ kỹ lời ta dặn, Long Nhất chưa chết.”
Năm người Long Thập không biết người chết còn có tác dụng gì với La Duy, nhưng vẫn đồng thanh đáp: “Vương gia, thuộc hạ rõ.”
Sáu người không nói gì suốt dọc đường đi, qua hai giao lộ nữa là tới hoàng cung. Ngụy thái y đứng ở một hẻm nhỏ, nhìn thấy sáu người La Duy trở về, vội vàng chạy ra giữa đường vẫy vẫy tay, rồi lập tức chạy vào trong hẻm.
La Duy chuyển hướng, không nói tiếng nào với năm người Long Thập đã chạy vào hẻm nhỏ.
“Vương gia, nơi này…” Ngụy thái y đứng ở cuối hẻm chờ La Duy.
La Duy đến trước mặt Ngụy thái y mới xuống ngựa: “Những người đó đâu? Thế nào rồi?”
“Còn đang bận sung sướng.” Ngụy thái y nói: “Ta vào trước, ngươi yên tâm, lúc này chúng không động đậy nổi đâu. Công tử, Long Nhất giải quyết xong chưa?”
La Duy gật đầu: “Ngươi đến từ lúc nào?”
“Ta mới đến, ta đã kiểm tra ở đây ba lần, công tử yên tâm, nơi này không có người ngoài đâu.”
La Duy quay đầu nói với Long Thập: “Đao của Long Nhất đâu?”
Long Thập không biết La Duy muốn làm gì, đưa đao của Long Nhất cho La Duy.
Ngụy thái y nhìn đao này liền nói: “Thanh đao này quả là nguy hiểm.”
Đao của Long Nhất khác với đao bình thường, lưỡi dao mài răng cưa, chém vào người, tổn thương sẽ càng lớn.
La Duy nhìn thanh đao này, liền đưa cho Long Thập: “Ngươi chém ta một đao đi.”