Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 471 : Con thứ của Long Tường
Ngày đăng: 19:38 20/04/20
Thiếu niên nghe La Duy hỏi, vội đáp lời: “Lục hoàng thúc, chất nhi là Long Đường.”
La Duy nghĩ mãi mà không nhớ ra Long Đường là ai.
“Phụ thân của chất nhi là Dụ vương.” Thiếu niên chẳng mong La Duy quyền cao chức trọng biết mình là ai, không đợi La Duy mở miệng hỏi đã nói.
Long Tường chỉ sinh được hai người con, con trưởng được Long Huyền đích thân dạy bảo, đây có lẽ là con thứ. “Ngươi ngẩng đầu ta xem nào.” La Duy nói.
Long Đường ngẩng đầu lên, tuyệt không khiếp đảm mà đối diện với La Duy.
La Duy âm thầm “ồ” một tiếng, La Duy đã nhìn thấy con trưởng Long Vinh của Long Tường, ngoại hình không giống Long Tường là bao, nhưng đứa thứ hai này lại cực giống Long Tường.
“Lục hoàng thúc.” Long Đường khom người hành lễ với La Duy.
“Đường nhi lại đây nào.” La Duy vẫy tay với Long Đường, lúc nào y cũng cảm thấy áy náy với Long Tường.
Long Đường đi tới trước kiệu La Duy, cúi đầu đứng yên, ra vẻ chăm chú nghe La Duy nói.
“Sao ngươi lại đứng ở đây?” La Duy hỏi Long Đường: “Sao không vào điện?”
Long Đường nói: “Chất nhi chỉ ở ngoài điện dập đầu, không muốn tới gần quấy rầy đại điện hạ.”
“Ngươi…” La Duy nhìn quần áo Long Đường, thế này mới phát hiện tuy Long Đường mặc trang phục hoàng thất, nhưng nhìn hoa văn trên áo mới biết đã cũ lắm rồi. “Nếu đến đây rồi thì cứ theo ta vào thôi.” La Duy nổi lên lòng thương hại với Long Đường, xem ra một thứ tử hoàng gia bị quản chế, dù là người hoàng gia, nhưng có lẽ còn không bằng con nhà quan lại bình thường.
“Vâng.” Long Đường cũng không chối từ, La Duy đã nói thế, thì hắn liền đi theo kiệu La Duy.
Long Huyền cũng không trách Ngụy thái y vô lễ, sốt ruột nói: “Ngươi xem xem y thế nào.”
Ngụy thái y lúc này mới thấy con dao cắm ngập trong bụng La Duy, thiếu chút nữa đã tê liệt ngã xuống.
“Ngươi nhanh lên!” Long Huyền thấy Ngụy thái y đầy vẻ kinh sợ, vội đẩy Ngụy thái y, thiếu chút nữa đã đẩy ông ngã vào người La Duy.
Ngụy thái y lúc này không quản trong phòng có người hay không, vội quay ra ngoài thét lớn: “Đến thái y viện lấy thuốc bột trị vết thương đến! Thật nhanh vào!”
“Ngươi không giúp y rút dao ra?” Long Huyền lúc này đã vô cùng hoang mang lo sợ, chỉ nhìn chằm chằm Ngụy thái y hỏi.
Ngụy thái y hít sâu, miễn cưỡng khiến bản thân trấn tĩnh hơn một chút, rồi nói với Long Huyền: “Lúc này không thể rút ra được, nếu rút ra, máu sẽ chảy không ngừng, không có thuốc cầm máu, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, vương gia sẽ vô cùng nguy hiểm.”
“Y không thể có chuyện gì được!” Long Huyền lớn tiếng kêu.
“Phải.” Ngụy thái y vừa giúp La Duy cởi quần áo, vừa nói: “Vương gia không thể có chuyện gì được.”
Khi các thái y mang thuốc cầm máu đến Y Cẩm viên, thì Ngụy thái y vừa cho La Duy uống xong một bát súp, La Duy lúc này đã tỉnh lại.
Ngụy thái y vừa lệnh các thái y chuẩn bị thuốc cầm máu, vừa sai người nâng đầu La Duy lên một chút.
Long Huyền không thể để người ta làm La Duy bị thương thêm, liền bước đến ôm y vào lòng, nói với Ngụy thái y: “Ngươi muốn rút dao?”
Ngụy thái y tháy một thái y khác đã chuẩn bị thuốc cầm máu sẵn sàng, liền gấp một cái khăn để La Duy cắn trong miệng: “Vương gia, sẽ hơi đau, ngươi phải cố chịu đựng đấy!”