Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 472 : Sao ta có thể khiến Lam đau lòng cho được?

Ngày đăng: 19:39 20/04/20


Ném con dao dính máu xuống đất, Long Huyền nhìn các thái y đổ thứ thuốc bột màu nâu vào vết thương của La Duy, thế nhưng máu tươi cứ như hồng thủy vỡ đê, phá tan thuốc bột đã kết thành khối trên vết thương, chảy ra mãi.



Ngụy thái y nhìn máu chảy không ngừng, sắc mặt đã trắng bệch hệt như La Duy.



“Chuyện gì thế này?!” Long Huyền đương nhiên cũng biết máu không cầm được thì có nghĩa là gì, gào lên với Ngụy thái y.



La Duy đã ngất đi lúc Ngụy thái y rút con dao ra, nhưng lúc này lại có vẻ tỉnh táo.



“Vương gia.” Ngụy thái y thấy La Duy tỉnh, vội gọi y: “Ngài mở to mắt nhìn hạ quan nào, vương gia!”



“La Duy.” Long Huyền cũng vội vã gọi La Duy, nếu La Duy có thể tỉnh lại, thì hắn có bị hôn mê bất tỉnh, máu chảy không ngừng cũng đáng.



“Cao thị là ai?” La Duy chưa mở mắt hẳn đã hỏi Long Huyền.



“Bệ hạ hãy nói chuyện với vương gia đi.” Ngụy thái y vội nhắc nhở Long Huyền: “Không được để vương gia ngủ mất.”



Long Huyền không thèm giữ bí ẩn hoàng thất nữa, kể hết với La Duy: “Cao thị chính là tỷ tỷ của Cao Thù đã giấu chiến báo, ngươi còn nhớ bức chiến báo kia không?”



La Duy “à” một tiếng: “Cao thị hiện ở nơi nào?”



“Giết rồi.” Long Huyền nói: “Sớm biết như vậy, thì ta cũng chẳng giữ nghiệt chủng kia.”



“Thì ra ta vẫn còn một kẻ thù như thế.” La Duy bật cười.



Bởi vì bật cười mà thân thể La Duy run lên, máu chảy càng nhiều.




Có thế Long Tiêu mới ở lại điện Khuynh Văn, nhìn Long Đường bị giải vào ngục. Tín vương nghe nói, sau khi Long Huyền ôm La Duy đi thì Long Đường đã định tự sát, nhưng bị bọn thị vệ ngăn cản. Tín vương lòng như lửa đốt chạy vào ngục, hắn phải dặn cai ngục không được để Long Đường chết, nếu La Duy qua cửa này, Long Huyền muốn nổi giận thì cũng phải có Long Đường chịu tội, Tín vương tin rằng, Long Huyền sẽ tuyệt đối không nghĩ đến tình huynh đệ, toàn bộ Dụ vương phủ sẽ phải chôn cùng La Duy.



Y Cẩm viên, miệng vết thương của La Duy bớt chảy máu, nhưng vẫn không cầm được, người cũng dần mất đi ý thức.



“Vương gia.” Lúc này Ngụy thái y đã ướt đẫm mồ hôi, thấy La Duy sắp bất tỉnh, liền gọi: “Vệ Phò mã đang ở bên ngoài, ngươi có muốn trông thấy hắn không?”



“Vệ… Vệ Phò mã?” La Duy đầu đã mê muội, không nghĩ ra Vệ Phò mã là ai.



“Vệ Lam!” Ngụy thái y không để ý Long Huyền còn ở đây, vội hét: “Chính là Lam, ngươi có muốn gặp hắn không? Hắn đang ở bên ngoài đấy.”



“Ừ…” La Duy lập tức nói: “Ta muốn nhìn thấy hắn.”



“Để Lam vào.” Long Huyền cũng nói: “Để hắn vào đi.” Hắn thầm nghĩ, nếu La Duy có thể qua cửa này, thì hắn chẳng mong gì nữa cả, chỉ cần La Duy có thể sống, cho dù có phải để Vệ Lam mang La Duy đi, hắn cũng bằng lòng.



“Không!” La Duy lúc này lại kêu lên: “Ta không gặp hắn đâu, không dược gọi hắn vào!”



“Không gọi…” Long Huyền vội nói với La Duy: “Chúng ta không gọi hắn vào nữa, ngươi đừng nổi giận, không cho Lam vào đâu, ngươi cứ yên tâm, chúng ta không cho hắn vào.”



Ngụy thái y lại một lần nữa phí công dốc thuốc bột vào miệng vết thương của La Duy.



“Không muốn gặp Lam sao?” Để La Duy không ngủ thiếp đi, Long Huyền đành tiếp tục hỏi: “Vì cái gì?”



“Hắn sẽ đau lòng.” La Duy thoàng cười: “Sao ta có thể khiến Lam đau lòng cho được?”