Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 101 :

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


Trong Đinh Lan Uyển, Tiết thị giận dữ nhìn đôi má sưng đỏ của con gái, tức giận đập hư mấy vật trang trí: “Ngũ công chúa này cũng khinh người quá đáng, không được, vấn đề này nhất định phải làm cho Lão phu nhân biết.”



Tả Thục Tuệ kéo tay áo Tiết thị, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Nương, Lão phu nhân thế nhưng là cô nàng ta, chúng ta thực đấu qua được nàng ta sao? Hôm nay...con gái tận mắt nhìn thấy nàng ta quất roi một cung nữ đến chết, nữ nhân độc ác kia…còn uy hiếp con gái…”



Tả Thục Tuệ hôm nay thật sự bị dọa không nhẹ, nàng vốn cũng không muốn đi gặp mặt, nhưng là thiếp mời của Ngũ công chúa muốn cự tuyệt cũng không có lý do, hơn nữa nghe nói mời cũng không chỉ mời một mình nàng, Ngũ công chúa dù điêu ngoa cũng không thể ở trước mặt công chúng làm khó dễ nàng được?



Nào biết được vị kim chi ngọc diệp này quả nhiên là to gan lớn mật, giữa ban ngày đánh chết người cũng không nói, vậy mà còn đối với nàng lạnh lùng ám chỉ châm biếm, trong lời nói lộ vẻ uy hiếp.



Trên mặt đất còn nằm một cỗ thi thể lạnh băng, mà các đại tiểu thư chung quanh ngay cả liếc mắt nhìn cũng không có, vẫn trò chuyện vui vẻ, giống như chỉ có nàng một nha đầu nông thôn chưa từng thấy qua các mặt của xã hội.



Tả Thục Tuệ tự nhận không phải là người nhân từ nương tay, lúc dạy dỗ hạ nhân cũng có nặng có nhẹ, nhưng chưa bao giờ tự tay muốn mệnh ai, trường hợp như vậy đả kích sâu sắc thần kinh của nàng.



Chỉ là, ngoài sợ hãi, nàng còn có chút hưng phấn mơ hồ, cái này là quyền thế. Cáinày là quyền thế cao cao tại thượng khống chế sống chết của người khác, khiến cholòng người nóng lên.



Nếu như nàng có thể thuận lợi gả cho Lục Tranh, thân phận Ngũ công chúa cao thìnhư thế nào, còn có thể bắt nạt đến trên đầu phủ Trấn quốc công sao?



Tiết thị thay nàng thoa dược, an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, nàng ta chính là hù dọa con một chút, đại tiểu thư Tả gia chúng ta làm sao có thể cùng cung nữ ti tiện so sánh, nàng ta dù hung ác cũng không dám xuống tay với con, chỉ là…”



Tả Thục Tuệ khôi phục tinh thần, chờ mong nhìn Tiết thị: “Chỉ là cái gì?”



“Chỉ là chúng ta phải nghĩ biện pháp tránh đầu gió, hai ngày này người gửi thiếp mời cho con nhiều lắm, chúng ta cũng không phân được những cái nào là thật tâm cái nào là muốn hại con, dứt khoát tìm một lý do né đi.”



Tả Thục Tuệ cũng hiểu được có lý, hai ngày này nàng cảm nhận được không ít địch ý, những người kia ánh mắt nhìn nàng luôn mang theo hâm mộ và ghen ghét, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.




Ẩn Nhất cũng không thèm nhìn y, lấy quần áo Tả Thiệu Khanh thường ngày mặc ném tới cho y, lạnh như băng trả lời: “Lời này ngài có thể cùng gia nói, thuộc hạ chỉ là theo lời dặn dò mà làm việc.”



Tả Thiệu Khanh đối với thái độ phục vụ của hắn ta rất bất mãn, chẳng qua nghĩ đếnngười này chỉ sợ cũng chưa từng hầu hạ Lục Tranh mặc quần áo, làm không đượcloại công việc của tiểu tư cũng là bình thường.



Tả Thiệu Khanh mặc quần áo vào, nhưng bước chân vẫn đứng tại chỗ, tuyệt khôngmuốn đi ra ngoài hong gió: “Vậy chúng ta thương lượng được không? Lúc Lục giahỏi đến ngươi liền nói ta mỗi ngày bớt thì giờ luyện một canh giờ.”



Ẩn Nhất rất không khách khí đả kích nói: “Gia nói, Tam gia tính tình lười nhát, nếu không phối hợp liền cưỡng chế.”



Tả Thiệu Khanh còn muốn cò kè mặc cả, chợt nghe Ẩn Nhất lại nói một câu: “Gia cònnói, nếu Tam gia trong vòng một tháng luyện tốt một bộ quyền, có thể qua đượcmười chiêu của thuộc hạ, có phần thưởng lớn.”



“Thưởng ngươi hay thưởng ta?” Tả Thiệu Khanh khôi phục một chút tinh thần hỏi.



Ẩn Nhất không hiểu ra sao cả nhìn y: “Ngài là chủ mẫu phủ quốc công, còn cần phầnthưởng sao?”



Tả Thiệu Khanh vừa nghe đến hai chữ “chủ mẫu”, sắc mặt liền trở nên quái dị, lại không biết sửa chữa như thế nào, ngẫm lại nếu như y thực phải lập gia đình, về sau sợ là không thoát khỏi loại xưng hô này.



Y hít thật sâu một hơi hơi lạnh, cảm thấy mình dầu gì cũng là phu nhân quốc công tương lai, không thể chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, càng không thể chỉ dựa vào cưng chiều của Lục Tranh.



Hơn nữa y cũng không thể trở thành phiền toái của Lục Tranh, ít nhất tương lai lúc gặp nạn phải có năng lực tự bảo vệ mình, nếu không y chết Lục Tranh chẳng phải làtiện nghi người khác sao?



Nghĩ thông suốt những đều này, ý chí đối kháng rét lạnh của Tả Thiệu Khanh liền kiên định một chút: “Đi thôi.” Y hiên ngang lẫm liệt trước mở cửa đi ra ngoài.