Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 100 :

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


Tả Thiệu Khanh nhéo thịt mềm trên cánh tay, có chút đau ê ẩm, y im lặng thở dài, lúc nào mới có thể luyện được một thân mình đồng da sắt như Lục Tranh đây?



“Ngoại trừ lời đồn này, trong phủ còn có tin tức nhỏ khác không?”



La Tiểu Lục thần bí nhìn chung quanh, sau đó hạ giọng nói: “Đinh Lan Uyển bên kia có người nói trưa hôm nay đại tiểu thư sau khi ra cửa một lần, không người biết nàng đi đâu.”



“Chuyện bí ẩn như vậy ngươi như thế nào biết được?”



La Tiểu Lục tự đắc nói: “Nô tài và Tích Mai thế nhưng là thanh mai trúc mã, Tích Mai vừa bị phu nhân đưa cho đại tiểu thư làm nhị đẳng nha hoàn.”



“Thanh mai trúc mã? Trong phủ này thanh mai trúc mã của ngươi còn ít sao?” Tả Thiệu Khanh cười cười, La Tiểu Lục là người hầu trong nhà sinh ra, nha hoàn đượcngười hầu trong nhà sinh ra cùng nó giống nhau cũng không ít.



“Kìa…Người khác đều là một đám nịnh hót, nô tài mới không thèm.” La Tiểu Lục bĩumôi.



“Nói như vậy, ngươi là vừa ý thanh mai trúc mã này rồi hả? Muốn gia tác hợp chongươi hay không?”



La Tiểu Lục lắc đầu như trống bỏi: “Ngài đừng làm như vậy. Nô tài tuy không yêu cầu xa vời tìm tư sắc hơn người, nhưng...tốt xấu cũng không thể mặt rỗ hoa à.”



“Ha ha…lời này thực sự nên để cho thanh mai trúc mã của ngươi nghe một chút.” Tả Thiệu Khanh chê cười nó vài câu, sau đó bắt đầu suy nghĩ sâu xa, Tả Thục Tuệ này gạt mọi người vụng trộm đi ra ngoài là tại sao chứ? Chung quy không đến mức là gặp mặt tình lang đi?



Tả Thiệu Khanh lắc đầu cười thầm, Tả Thục Tuệ lúc này mới vừa vào kinh hai ngày, chỉ đi qua phủ Trấn quốc công một lần, sao có thể nhanh như vậy liền cấu kết với hán tử hoang dã?



Hơn nữa có một Trấn quốc công bày ở trước mặt nàng ta, nàng ta ngay cả Tào Tông Quan đều bỏ qua, làm sao mà vừa ý một hán tử hoang dã bình thường?



Nhớ tới Tào Tông Quan, Tả Thiệu Khanh khó tránh khỏi liền nhớ đến tình cảnh lần trước gặp hắn ta ở Lộc Minh Cư, y cảm thấy thanh niên đã từng có ánh mắt sáng sủa đang đi về phía một con đường âm u.


“Gia…Tam gia…” Ngoài cửa, La Tiểu Lục gào to chạy vào, trong tay còn mang theo một túi giấy.



Tả Thiệu Khanh để đũa xuống, vẻ mặt bình tĩnh dạy dỗ: “Xem ra gia phải nhắc lại một lần nữa gia quy trong phủ này với ngươi.”



La Tiểu Lục là gã sai vặt đắc lực ở bên cạnh y và cũng là duy nhất, không đem một chút tật xấu vội vàng ấy bỏ đi về sau nhất định gặp chuyện không may.



“Không phải…” La Tiểu Lục thở hổn hển báo cáo: “Nô tài trên đường trở về trùng hợp gặp được xe ngựa của đại tiểu thư, nghe thấy bên trong có tiếng khóc.”



“Nàng ta không phải là được Ngũ công chúa mời đi sao?” Tả Thiệu Khanh nhìn cóchút hả hê nói: “Tám phần là bị ức hiếp, khóc liền khóc, một đường khóc trở về, sợ làlời đồn bên ngoài đều bay đầy trời đi?”



La Tiểu Lục bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách, nghe nói Ngũ công chúa này đẹp thì đẹp,tâm tư lại rất độc ác, không ít quan gia tiểu thư đều sợ nàng, tất cả mọi người nói đại tiểu thư này đoán chừng là gả không được cho Lục công gia.”



“A? Vì cái gì?” Tả Thiệu Khanh hứng thú nổi lên.



“Lục công gia trước đây không quay lại kinh, nghe nói Lão phu nhân liền xem xét cáctiểu thư khuê các, nhưng cũng không biết chuyện gì xảy ra, cũng không lâu lắm cáctiểu thư khuê các này liền chết bắt đắc kì tử, tất cả mọi người nói là Ngũ công chúahạ độc thủ.”



Tả Thiệu Khanh lông mày nhướng lên, không phúc hậu khen một câu: Chết tốt.



Sau đó hỏi Ẩn Nhất tính cách của vị Ngũ công chúa này, đáng tiếc Ẩn Nhất biết được cũng không nhiều, chỉ nói trở về lại cho người điều tra thêm.



Tả Thiệu Khanh không sợ Ngũ công chúa này độc ác, chỉ sợ nữ nhân này chẳng những độc ác còn thông minh, vậy cũng có chút khó giải quyết.



Chẳng qua người có thể làm cho thanh danh xấu truyền khắp toàn thành, đoánchừng cũng không có chỗ nào thông minh.



Y quay đầu liếc nhìn về phía chỗ Ẩn Nhất trước đây đứng, lúc này đã không có bóng người, y hướng về phía trên xà nhà liếc qua, ngay cả một góc áo cũng không thấy