Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 115 :

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


“Hoàng thượng, vậy theo ý của ngài, Ngũ công chúa kia…?” Ngài rốt cuộc là giúp hay không giúp?



Nếu giúp phải thừa lúc còn sớm mà hành động, nếu không giúp thực sự xảy ra chuyện gì, Ngũ công chúa đời này đoán chừng là rất khó gả ra ngoài.



Ai dám lấy một nữ nhân động một chút lại muốn mạng người?



Chiến Viên Phong không tiếp lời gã, ngược lại không đếm xỉa tới nói: “Mắt thấy sứ giả Bắc Địch sắp vào kinh, Ngũ muội nếu như đắc tội Lục Tranh quá mức, lỡ như bịhắn ném đến Bắc Địch thông gia, trẫm cũng không thể cự tuyệt.”



Giang Triệt không nghĩ tới Chiến Viên Phong đánh chính là chủ ý này, dĩ nhiên làmuốn gả Ngũ công chúa đến man di địa phương xa như vậy: “Ngũ công chúa tâmtính kiên định, lòng có dân chúng, tin tưởng nhất định nguyện ý vì Đại Ương làm racống hiến.”



Chiến Viên Phong thỏa mãn liếc nhìn Giang Triệt, hướng bên ngoài cửa hô mộttiếng, đối với thái giám dặn dò: “Đi gọi Ngũ công chúa tới, trẫm có chuyện quantrọng tìm nàng, cũng là lúc nên cho nàng học một chút quy củ.”



Thấy Giang Triệt vẫn còn đứng ở chỗ cũ, Chiến Viên Phong hạ lệnh trục khách: “Còn ở chỗ này làm gì? Lại bộ rất rảnh rỗi sao?”



“Vi thần cáo lui.” Giang Triệt vội vàng hành lễ cáo lui, sau đó một đường cưỡi khoáimã về nhà, đúng lúc ở cửa ra vào gặp thị vệ hồi phủ: “Biệt viện vùng ngoại ô pháingười đi chưa?”



Bọn thị vệ vội vàng nhảy xuống ngựa, sau khi hành lễ thị vệ đầu lĩnh kia mới trả lời: “Vâng, thuộc hạ chia một nửa người thủ ở chỗ đó.”



Giang Triệt ném ngựa cho tiểu tư ở ngoài cửa, mang người đi vào Giang phủ, vừa đi vừa dặn dò: “Ngũ công chúa tổng cộng có ba biệt viện, bên ngoài thành cũng chỉ cómột chỗ kia, dựa theo tính cách của nàng, nhất định là đem người đến chỗ đó.”



“Gia, chúng ta tại sao không trực tiếp đi chỗ đó đòi người?”



Bước chân Giang Triệt dừng lại, quay đầu lại nghiêng qua liếc thị vệ kia: “Nói nhưthế nào cũng là công chúa một quốc gia, gia cũng không muốn vì cứu một nữ nhânmà chọc tới phiền toái.”



Nếu để cho Chiến Vân Tương biết là gã đi cứu người, chỉ sợ cuộc sống sau này liền khó được an bình.
Hai người ngu ngơ chỉ chốc lát, sau đó vội vã chạy vào, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Gia…ngài…ngài tìm vị nào?”



Lục Tranh dừng bước chân, lông mày cau lại, không vui nói: “Giang Triệt.”



“Tiểu…tiểu nhân dẫn đường cho ngài.” Hai người vội vàng dẫn Lục Tranh lên lầu hai,chống đỡ một thân khí thế của Lục Tranh kiên trì đưa người đến ngoài cửa phòng kia của Giang Triệt.



Đợi người vào cửa, hai người còn không nỡ đi, dựa vào cửa ra vào giả làm gã sai vặt,thỉnh thoảng vảnh tai muốn nghe lén.



Chốc lát, thiếu niên mặc cẩm bào màu đỏ, khuôn mặt kiều mỵ đã đi tới, thấy hai giahỏa chướng mắt đứng ở đấy mỉa mai nói: “Ơ, lại là hai người các ngươi, như thếnào? Còn muốn leo lên giường Giang đại nhân? Cũng không nhìn một chút khuônmặt kia của các ngươi.”



“Hư…” Hai người kia đồng loạt dựng thẳng ngón trỏ, sau đó chỉ bên trong, há hốc mồm vô thanh nói hai chữ.



Đáng tiếc bọn họ biểu đạt quá mức khó hiểu, thiếu niên yêu mị kia cũng khônghiểu, ngược lại cho rằng hai người này đối với Giang Triệt có ý đồ, đẩy hai người ra,thò tay liền đầy cửa.



Nhưng vô luận dùng sức như thế nào, cánh cửa kia vẫn như cũ đóng chặt, thiếu niên yêu mị trong cơn giận dữ, đề cao âm lượng chất vấn: “Ai ở bên trong?”



Yêu tinh nào lại đoạt người của hắn ta?



Hắn ta tủi thân gõ cửa: “Giang đại nhân, ngài đã tới như thế nào không tìm ta? Hồ ly bên trong có thể so với ta tốt hơn sao?”



Hắn ta Sênh công tử thế nhưng là đầu bảng của quán Như Ý này, Giang Triệt lần nào đến không phải đều chọn hắn ta hay sao? Lần này lại bị người nhanh chân đến trước.



Một chiếc đũa bắn thủng cửa sổ giấy từ tai của thiếu niên yêu mị lướt qua, mang theo một đường tơ máu, chỉ nghe một giọng nam trầm thấp từ bên trong: “Cút.”