Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 116 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


“Ha ha ha…hồ ly tinh?” Giang Triệt vỗ bàn cười lớn tiếng: “Lục Tranh a Lục Tranh không nghĩ tới ngươi vậy mà cũng có hôm nay.”



Lục Tranh chỉ là lạnh lùng liếc mắt nhìn gã: “Hẹn ta đến có chuyện gì?”



Giang Triệt cười càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chuyển thành cười mỉa: “Làm gìnghiêm túc như vậy, quán Như Ý này những năm này mới mở, muốn mang ngươitới thả lỏng một chút mà thôi.”



“Ta với ngươi không quen.”



“Thật tuyệt tình, tốt xấu gì chúng ta cũng là tình nghĩa từ nhỏ.” Thấy Lục Tranh sắcmặt càng ngày càng đen, Giang Triệt thấy chuyển biến tốt thì thu, rót cho Lục Tranhmột chén rượu, lúc này mới nói: “Kì thật hôm nay hẹn ngươi đến đây là có một tintức muốn nói cho ngươi biết.”



Lục Tranh ngửi rượu trong chén, tiện tay hướng sau lưng đổ, đặt chén rượu lên bàn: “Loại vật này ngươi vẫn là giữ lại tự mình uống đi.”



Giang Triệt cười nhẹ hai tiếng, sớm biết kết quả sẽ như vậy, cũng không so đo,ngược lại thật sự tự mình uống tự mình rót.



Rượu nơi phong nguyệt, thêm một chút đồ thôi tình tính là cái gì, đối với Giang Triệt mà nói, một chút dược ấy căn bản không có tác dụng.



“Đại tiểu thư Tả gia hôm nay bị Ngũ công chúa bắt đi.” Giang Triệt thời khắc nhìn chằm chằm vào Lục Tranh, không để vuột mất biểu tình thờ ơ trên mặt của hắn khi nghe tin này.



Quả là thế, Giang Triệt cười càng thêm thoải mái: “Ta biết ngay đồn đãi ở bên ngoài không thể tin.”



Lục Tranh mặt không biểu tình theo dõi gã tự làm mình vui, chờ gã cười đủ rồi mới hỏi: “Còn có việc?” Hắn cho tới bây giờ chưa từng nói có ý với nữ nhân Tả gia kia, người ngoài thích truyền như thế nào cùng hắn có quan hệ sao?



Giang Triệt lắc đầu cười nói: “Từ nhỏ chúng ta nhìn nhau liền ghét bỏ nhau, đến nayta mới hiểu được, hóa ra đây là bởi vì chúng ta là đồng loại.”



Lục Tranh cười lạnh một tiếng: “Đừng đặt tâm địa gian xảo của ngươi ở trên người ta.”


Tả Thiệu Khanh nhếch miệng đi về phía Tưởng Hằng Châu, chào hỏi nói: “Tưởng huynh, cùng nhau đi không?”



Tưởng Hằng Châu ngẩng đầu, có chút sợ sệt nhìn Tả Thiệu Khanh, những ngày này hai người tuy mặt đối mặt khảo thi, nhưng tất cả sự chú ý của hắn ta đều đặt trên đề thi, chưa bao giờ xem kĩ người này.



Không nghĩ tới chín ngày thi hội trôi qua, thiếu niên gầy yếu này vậy mà tinh thần vô cùng phấn chấn, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt.



Hắn ta nhưng biết rõ chương trình dạy học của thư viện Thanh Lộc, căn bản không có bắn cung cỡi ngựa, cộng thêm học sinh phía nam thân hình gầy, trên cơ bản không có mấy người có thể tự mình đi ra trường thi.



“Tả huynh đệ thật khiến cho người ta lau mắt nhìn, không nghĩ tới thân thể ngươitốt như vậy.” Tưởng Hằng Châu chắp tay, chân tâm thật ý tán dương.



Tả Thiệu Khanh nháy mắt mấy cái, giảo hoạt nói: “Nếu là Tưởng huynh từ nhỏ lên núi xuống ruộng làm việc, cũng sẽ có thân thể tốt như vậy.”



Hai người sóng vai đi ra trường thi, ai cũng không nhắc đến câu “thi như thế nào”, hiển nhiên đều là dựa vào trạng thái và vẻ mặt của đối phương để nhìn ra đáp án.



“Thiệu Khanh…Hằng Châu huynh…đợi đã nào.” Khúc Trường Thanh từ phía sau đuổitheo, chỉ là bước chân của hắn ta vô cùng phù phiếm, còn đi chưa được mấy bước,liền vịn vào cửa lớn thở dốc.



Tả Thiệu Khanh đi qua tiếp nhận đồ trong tay hắn ta, vừa vặn La Tiểu Lục chạy tới, liền ném toàn bộ cho nó.



“Thiệu Khanh, ngươi làm sao lại giống như người không có việc gì?” Khúc Trường Thanh kinh ngạc hỏi.



Tưởng Hằng Châu không có việc gì hắn ta có thể hiểu được, dù sao Tưởng Hằng Châu cũng là hạng nhất khóa cưỡi ngựa bắn cung, nhưng Tả Thiệu Khanh lúc nào cũng có thể chất tốt như vậy rồi hả?



“Có thể có chuyện gì?” Tả Thiệu Khanh hơi hất cẳm lên, vẻ mặt tự đắc, đoạn thời gian trước đây rèn luyện cộng thêm Lục Tranh thường xuyên dùng nội lực giúp y điều trị thân thể, có thể có việc mới là lạ.



Khúc Trường Thanh há to mồm kinh ngạc cả buổi, mới nhổ ra một câu: “ Thật sự là người không thể chỉ xem vẻ bề ngoài.”