Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 129 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


Hai người yên tĩnh ăn xong bữa cơm, thức ăn phủ Trấn quốc công màu sắc hương vị đều tốt, mỗi đĩa đều trọng lượng tràn đầy, hơn nữa chủ yếu là món mặn, Tả Thiệu Khanh mở bụng ăn hai chén cơm mới tính xong.



Đợi y cơm nước xong xuôi, thì vừa nghiên cứu khẩu vị của Lục Tranh vừa gắp thức ăn cho hắn, nhìn hắn không hề e dè ăn thức mình gắp cho, hơi có cảm giác lão phulão thê.



Nhìn Lục Tranh ăn cơm là việc rất hưởng thự, mỗi một món hắn ăn dường như hương vị rất ngon, hơn nữa hiếm có không kén ăn, so với công tử ca bình thường không biết dễ nuôi biết bao nhiêu lần.



Đợi ăn uống no đủ, để cho hạ nhân dọn xuống, Lục Tranh mang theo Tả Thiệu Khanh đi thỉnh an Lão phu nhân.



Tả Thiệu Khanh có chút lo sợ bất an, dựa theo cấp bậc lễ nghĩa, khi y vào cửa trước hết nên đi thỉnh an, chẳng qua là lúc đó bị Lục Tranh làm rối loạn tâm thần, căn bản nghĩ không ra chuyện này.



Đợi đến lúc y nghĩ đến, hai người đã ngâm mình trong bể tắm, việc đại sự cũng phải dịch ra phía sau.



Phủ Trấn quốc công rất lớn, bản thân Lục Tranh sống ở viện tử lớn có ba cổng vào, bên ngoài viện tử là một hoa viên lớn, trong hoa viên còn có một hồ nước quy mô không nhỏ.



Tả Thiệu Khanh một đường đi thẳng cũng không chạm mặt được mấy hạ nhân, so với quý phủ người ta thông thường nô bộc thành đàn tình cảnh một trời một vực.



Cho đến khi đi vào Noãn Hương Các chỗ ở của Lão phu nhân, mới dần dần có nhân khí, bà tử trông coi ở ngoài cửa nhìn thấy Lục Tranh dồn dập hành lễ: “Vấn an Lục gia, vấn an Tả tam gia.”



Tả Thiệu Khanh không nghĩ tới mình cũng có loại đãi ngộ này, y chỉ ghé qua phủ Trấn quốc công một lần, lần thứ hai ngay cả cửa lớn cũng chưa vào, những bà tử này vậy mà cũng có thể nhận ra y, hiển nhiên là có người trước đó đã thông báo.



Vừa bước vào sương phòng, chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười trong sáng, trung khí mười phần, vừa nghe chính là thanh âm đặc sắc độc nhất của Lão phu nhân.



“Nương, chuyện gì cười vui như vậy?” Lục Tranh ở trước mặt Lão phu nhân luônnhiều hơn vài phần tùy ý.



Tiếng cười của Lão phu nhân dừng lại, Tả Thiệu Khanh nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của bà nhạt xuống trong lòng giơ ngón giữa, chẳng lẽ lại là trách tội mình thất lễ?



“Con trở về rồi à? Như thế nào không trước nghỉ ngơi một đêm rồi lại đến?”



Tả Thiệu Khanh nghe ra chế nhạo trong giọng nói của bà, nhớ tới việc vừa rồi hai người vừa vào cửa liền chui vào trong phòng, khí nóng dần dần bốc lên đôi má, trong lòng bàn tay bị Lục Tranh nắm cũng toát ra mồ hôi.



Lục Tranh ngược lại là không thèm để ý, lôi kéo Tả Thiệu Khanh ngồi lên một ghế dựa khác: “Một đường gấp gáp trở về có chút mệt, trước qua thăm nương một chútrồi lại đi nghỉ ngơi.”




Tả Thiệu Khanh tưởng tượng cảnh đẹp hoa sen đua nở, ánh mắt lập tức sáng lên: “Đến lúc đó có thể chèo thuyền mang em đi du hồ?” Điểm chú ý của Tả Thiệu Khanh hiển nhiên không giống.



“Chuyện này có gì khó? Muốn đi hiện tại có thể.”



Tả Thiệu Khanh vội vàng lắc đầu, văn nhã nói: “Lúc này gió lạnh rét mướt, không phải mùa tốt nhất du hồ.” Mùa hè nóng bức, ban đêm ở hồ nước chèo thuyền hóng mát, như vậy thanh thản dễ chịu biết bao?



Có lẽ tương lai sinh hoạt quá tốt đẹp, Tả Thiệu Khanh trong lúc nhất thời đều đã quên thời gian, càng đã quên y bây giờ còn là người Tả gia.



Trong Tả gia, Tả Uẩn Văn lúc Tả Thiệu Khanh bị mang đi liền luống cuống, một mình đắn đo một phen sau đó đi Đinh Lan Uyển tìm Tiết thị, định để cho mụ đi Trình phủ tìm người giúp đỡ.



Nào biết được Tiết thị hừ lạnh một tiếng: “Lão gia, không phải thiếp thân không chịu giúp đỡ, chỉ là làm rối kỉ cương khoa cử này có thể lớn có thể nhỏ, lỡ như Thiệu Khanh thật sự phạm vào việc này, chẳng phải là hai nhà chúng ta bị liên lụy cũng không đảm bảo được.”



Tả Uẩn Văn trong lòng tức giận: “Thiệu Khanh làm sao có thể sẽ ăn gian? Nó chỗ nào có đề thi?”



“Biết người biết mặt không biết lòng, lão gia chuyện ngài không biết còn khá nhiều.” Tiết thị những lời này vốn chỉ là muốn nói, Tả Thiệu Khanh những ngày này chiếmthân phận cử nhân rất là cao ngạo,trước mặt Tả Uẩn Văn giả vờ ngoan ngoãn, đối với người khác cũng không khách khí như vậy.



Không nghĩ tới mụ một câu thành châm, hai phu thê cọ xát mồm mép hai canh giờ,liền nghe nói sự tích ở trên công đường của Tả Thiệu Khanh, nhất là tin tức Tam gia Tả gia bị Lục công gia mang đi.



Phu thê Tả thị khiếp sợ tột đỉnh, thậm chí vừa mới bắt đầu còn mừng rỡ cho rằng hành động lần này của Lục công gia là vì Tả Thục Tuệ, yêu ai yêu cả đường đi.



Nhưng đợi bọn họ tỉnh táo lại liền biết không được bình thường, cộng thêm bên ngoài bắt đầu đồn đãi có chút không hay, hai người sau khi nghe xong tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.



Tả Uẩn Văn tức giận chính là, nam nhân Tả gia bị người chửi bới như thế, mặc kệ là thật là giả, đối với thanh danh nhất định là có trướng ngại.



Tiết thị thầm hận: Quả nhiên là do hồ ly tinh sinh, rõ ràng ngay cả nam nhân cũng câu dẫn, còn có một chút liêm sỉ hay không?



“Lão gia, ngài nói phải làm sao bây giờ?” Tiết thị hung ác cắn răng, khóe miệng khẽ động giễu cợt nói: “Ngài phải hay không cảm thấy, dù sao cũng là quan hệ thông gia,là con trai hay con gái đều không sao cả?”



Tả Uẩn Văn nghe xong những lời này sắc mặt càng là đen như đáy nồi, khó được ác thanh ác khí mắng một câu thô tục: “Phóng thí con mẹ nó.”