Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 130 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


Tả Uẩn Văn và Tiết thị ở trong nhà trông mong lại mong mỏi, nhưng màn đêm buông xuống Tả Thiệu Khanh vẫn không trở về, Tiết thị ủ một bụng lời không có chỗ phát tiết, chỉ có thể tiếp tục càu nhàu: “Lão gia, người xem con trai ngoan của ngài đã thành cái dạng gì rồi, thực coi mình là người phủ Trấn quốc công rồi hả? Thật sự không biết liêm sỉ.”



“Câm miệng.” Tả Uẩn Văn cả ngày hôm nay tâm tình phập phồng, táo bạo dễ giận,ngay cả Nguyệt di nương được cưng chiều nhất đi vào cũng bị quở trách một trận.



Trong lòng ông ta cân nhắc lợi và hại vô số lần, thủy chung không cách nào phán định chuyện này đối với Tả gia mà nói là chỗ tốt nhiều hơn hay là chỗ xấu nhiều hơn.



Chỗ xấu là rõ ràng, Tả gia vẫn luôn duy trì thanh danh thanh lưu chỉ sợ phải bị hủy ởtrong tay Tả Thiệu Khanh.



Về phần chỗ tốt, chỉ cần Lục công gia có thể đối với Tả gia thêm một chút viện trợ, vậy Tả gia tiền đồ đích thị là bừng sáng.



Tả Uẩn Văn bực bội râu ria đều sắp rụng, giữa thanh danh và lợi ích lưỡng lự không xác định, đối với Tả Thiệu Khanh tự nhiên cũng là vừa yêu vừa hận.



Tiết thị gả cho Tả Uẩn Văn nhiều năm như vậy, tuy không được trượng phu yêu thích, nhưng là cho tới bây giờ chưa từng giống hôm nay bị rống lớn như vậy, lập tức lòng chua xót khó nhịn, hừ lạnh một tiếng vứt bỏ Tả Uẩn Văn đi đến hậu viện.



Vừa mới vào phòng khuê nữ, Tiết thị đã bị tình cảnh trước mắt chọc tức, trên mặt đất mảnh vỡ sứ, bàn ngã nghiêng ở từng góc, cả gian phòng ngoại trừ cái giường còn yên ổn bày ở kia, cái gì cũng bị đập phá.



“Con làm cái gì vậy?” Tiết thị lồng ngực tức giận khó chịu: “Bọn nha hoàn đâu? Sao có thể tùy ý con hồ đồ?”



Tả Thục Tuệ đang ngồi ở trên cái giường nguyên vẹn duy nhất lau nước mắt, nhìn thấy Tiết thị bước vào, tủi thân khóc lóc kể lể: “Nương, con gái đều nghe nói…”



Tiết thị từ một trong một đám bừa bộn tìm ra một con đường đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, trấn an nói: “Đừng nghe gió là mưa, tình huống bây giờ không rõ, nói cái gì cũng quá sớm.” Giống như vừa rồi Tả phu nhân kia nghe gió chính là mưa không phải mụ.



Kì thật cũng không phải tất cả mọi người tin tưởng lời đồn này, dù cho người dânthấy tận mắt Tả Thiệu Khanh đi theo Lục Tranh, cũng chỉ là cảm thấy quan hệ củahai người so với người bình thường tốt một chút, người bình thường nhất thời cũng sẽ không nghĩ gì nhiều.



Nhưng toàn bộ kinh thành, bao nhiêu thế gia vọng tộc mọi người đang chú ý động thái của Trấn quốc công, hơi có chút gió thổi cỏ lay đều có thể bị thổi phồng tuyên dương ra ngoài.



“Chuyện này truyền đi có mũi có mắt, huống chi hiện tại Tam đệ vẫn chưa về nhà,nhất định là…” Tả Thục Tuệ nghĩ tới chồng tương lai của mình cùng nam nhân ở bên nhau liền cảm thấy cả người không được tự nhiên.



“Nghiệt chủng kia.” Nhắc tới Tả Thiệu Khanh, Tiết thị bực mình đập gối sứ hoàn hảo duy nhất trên giường: “Sớm biết nó là bộ dạng đức hạnh như vậy, lúc đầu nên diệttrừ người mẹ hồ ly tinh kia của nó và nó luôn.”



Tả Thục Tuệ thân thể run lên, ngón tay vê khăn tay hiện ra màu trắng không bình thường, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc: “Nương, nhà chúng ta không thể giữ lại một người thanh danh xấu như vậy, đại ca tương lai còn phải làm quan, con gái tương lai còn phải lập gia đình, không thể bởi vì một mình y hủy đi cả nhà chúng ta.”


Tuy nói nam tử không ràng buộc nghiêm khắc giống nữ tử, nhưng nếu y ngày mai từ của lớn phủ Trấn quốc công đi ra ngoài, nói không chừng lại phải đoạt lại danh tiếng.



Bước chân Lục Tranh dừng lại, hướng về góc tối dặn dò: “Ẩn Nhất, bảo quản giatruyền lời cho Tả phủ, liền nói Tả tam gia có liên quan đến làm rối kỉ cương khoa cử,bản công giữ người lại.”



Tả Thiệu Khanh khóe miệng co quắp, lần nữa cảm thán công phu trợn mắt nói dối trắng trợn của Lục công gia, vì sao y trước kia cảm thấy Lục công gia là nam tử hán nghiêm túc chính trực?



Theo Lục Tranh vào viện tử của hắn, Tả Thiệu Khanh đứng ở trước cửa phòng do dự hỏi: “Ngài không phải công vụ bận rộn sao?” Ngay cả thời gian phòng thủ cũng không thấy, cô nam quả nam sống chung một phòng, dù cho cái gì cũng không làm cũng đủ khiến cho người ngoài suy đoán.



“Vào.” Lục Tranh cũng không quay đầu lại mà đi vào phòng ngủ.



Trong phòng đã đốt mười cây nến, chiếu sáng trưng gian phòng rộng rãi, Tả Thiệu Khanh theo hắn đi về phía sườn đông gian phòng, đi vào mới phát hiện là phòng ngủ cùng thư phòng nối liền nhau.



Thư phòng có giá sách ba mặt, lúc đầu mới vào còn cho rằng là đến thư phòng quốc tử giám.



Phủ Trấn quốc công nhiều thế hệ xuất võ tướng, lại không nghĩ rằng tàng thư trong thư phòng so với thư phòng lớn của Giang phủ còn nhiều hơn.



Chỉ là Lục Tranh mấy năm trước vẫn luôn ở bên ngoài chinh chiến, những tịch thưnày chẳng phải là bị phủ bụi đến giờ rồi sao?



Trong lòng nghĩ như thế, Tả Thiệu Khanh cũng mở miệng hỏi như vậy, nhận được đáp án lại khiến cho y chấn động: “Đây là cố ý vì em chuẩn bị.”



Tả Thiệu Khanh ngạc nhiên nghi ngờ, vòng quanh giá sách mấy vòng, tùy ý rút ra vài tịch thư lật xem, phát hiện ngoại trừ giá sách binh thư, còn lại đều là thông giám văn sử và phong tục tình cảm của dân gian các nơi y thích nhất, mà ngay cả thương mậu nông khoa đều có.



“…Khi nào thì bắt đầu chuẩn bị?”



“Từ sau khi em vào kinh.” Lục Tranh ăn ngay nói thật, ý nghĩ của hắn rất đơn giản,đã định cùng Tả Thiệu Khanh ở bên nhau, trong nhà tự nhiên cũng nên từ từ chuẩn bị đồ vật y dùng được, như quần áo, bút mực, sách vở…



Tàng thư của phủ Trấn quốc công vốn không ít, chỉ là loạn xà ngầu, ném khắp nơi, Lục Tranh nghĩ đến trong nhà nhiều hơn một thư sinh chân chính, lúc này mới sai người sắp xếp thư tịch vào đây, lại từ các nơi sưu tập một ít thoại bản và du kí, hắn nhớ Tả Thiệu Khanh thích xem những thứ này.



Tả Thiệu Khanh mũi hơi lên men, loại cảm giác được người tùy thời đặt trên đầu quả tim này rất ấm áp, từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có nương thân đã chết của y và vú Liễu sẽ đặc biệt vì y chuẩn bị.



“Thư phòng này chỉ là ngày thường dùng để nghỉ ngơi, tiền viện phủ Trấn quốc côngcó phòng làm việc chuyên biệt, em nếu là ngại chỗ ấy ồn ào, có thể chọn một sân nhỏ để cho người sửa sang lại.” Dù sao phủ Trấn quốc công rất lớn, chủ tử ít đến đángthương, còn nhiều viện tử trống không.