Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 131 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


Kinh đô có thể nói là chỗ tất đất tấc vàng, nhất là mấy con phố gần hoàng thành, dùcó tiền cũng mua không được.



Tả Thiệu Khanh ở vùng ngoại thành mua xong điền trang và thuê một gian mặt tiền cửa hàng ở khu phố xá sầm uất liền triệt để trở thành người nghèo, hiện tại bỗng nhiên có người nói cho y biết, toàn bộ phòng phủ Trấn quốc công tùy ý y lựa chọn, lập tức có cảm giác một đêm phất lên.



Chỉ là kéo theo chênh lệch tâm lý càng lớn hơn, xem ra trân bảo các phải nhanhchóng khai trương, chỉ cần Kha quản sự có bản lĩnh bằng một nửa kiếp trước, vậy không cần vài năm kho tiền của y liền có thể tràn đầy.



Cửa bị gõ vang, Lục Tranh trả lời một tiếng: “Vào đi.” Sau đó nhìn thấy hai gã sai vặttrẻ tuổi khỏe mạnh theo sau quản sự tiến vào, trong tay còn nâng hai chồng giấylớn.



Lục Tranh đã rời đi nhiều ngày như vậy, công vụ trong phủ tích góp từng tí một cóthể chất đầy hai miệng rương lớn, quản gia lại là người đắc lực nhất bên cạnh Lão phu nhân, có thể bị quản gia ngay trong đêm đưa qua đều là công vụ khẩn cấp lại quan trọng.



Quản gia chỉ huy gã sai vặt cất kĩ công văn, lúc này mới báo cáo nói: “Gia, trước khi trời tối Giang phủ gửi thiệp mời đến, mời ngài năm ngày sau qua phủ dự tiệc.”



Vừa nghe là thiệp mời của Giang Triệt, Lục Tranh hờ hững liếc nhìn Tả Thiệu Khanh, hỏi: “Tiệc gì?”



“Giang thái gia năm nay trải qua đại thọ 60, lão nô đã chuẩn bị lễ vật xong.” Nói xong hai tay dâng lên một tờ giấy hồng danh mục quà tặng.



Lục Tranh nhận lấy tùy ý nhìn lướt qua, những việc lễ nghĩa trong nhà này xưa này vẫn là Lão phu nhân quản lý, mà quản gia là người đắc lực nhất ở bên cạnh Lão phu nhân, tặng quà loại việc này so với hắn càng sắp xếp ổn thỏa hơn.



Lục Tranh xem xong đưa cho Tả Thiệu Khanh, thái độ tự nhiên kia làm cho quản gia đối với Tả Thiệu Khanh lại coi trọng một phần.



Gia đình bình thường, từ một tờ danh mục quà tặng có thể nhìn ra nhiều chi tiết,như hai nhà giao tình nông sâu, như tài lực trong nhà…



Tả Thiệu Khanh đã chậm rãi tiến vào vai, cũng không tận lực cấm kị, cẩn thận suy xét danh mục quà tặng một lần, trong lòng nghĩ thầm: Xem ra kiếp trước dựa theo lời Giang Triệt, gã và Lục Tranh là bạn thân từ nhỏ lớn lên là hữu danh vô thực, nếu không đại thọ Lão thái gia Giang gia, Lục Tranh không thể nào là loại thái độ này.



Nghe nói Giang lão thái gia ham mê các loại kì trân ngọc thạch, năm đó khố phòng Giang gia chân kim bạch ngân đều bị ông cầm lấy đi đổi thành đồ cổ ngọc thạch, thiếu chút nữa khiến cho Giang gia thu không đủ chi.



Trên danh mục quà tặng một phần quà quý trọng nhất chính là vật trang trí Hòa Điền Ngọc, tuy trân quý cũng không tính là hiếm có, hiển nhiên chưa tính là chuẩn bị tỉ mỉ.



“Nhìn ra cái gì?” Lục Tranh ngồi ở bên cạnh y, từ phía sau ôm y hỏi.



Tả Thiệu Khanh dùng cùi chỏ chọc hắn một cái, muốn khuyên bảo hắn còn có người ngoài ở, nhưng vừa ngước mắt lên liền phát hiện quản gia đang cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà, hai gã sai vặt không biết lúc nào cũng đã lui ra.
Tả Thiệu Khanh khóe miệng co rút, chẳng lẽ loại đồ này còn có thể quang minh chính đại vận chuyển về nhà? Bị Ngự sử viết một bản tấu vạch tội, hình tượng quang minh của Lục công gia liền toàn bộ bị hủy?



Lục Tranh đứng dậy đi đến trước một tủ sách, trước mặt Tả Thiệu Khanh nhẹ nhàng xoay chuyển một quyển sách, chỉ nhìn thấy hai tủ sách lớn liền nhau chậm rãi tách ra, lộ ra một mặt tường không có gì đặc biệt.



Lục Tranh hướng về một chỗ của vách tường có quy luật gõ ba cái, vốn là vách tường trơn nhẵn đột nhiên lộ ra lỗ khảm ngọc tứ phương, hắn từ bên trong lấy ra một quyển sổ sách đi tới.



“Chép trục bút kí danh sách trong tay em vào trong này, những thứ này đều là quân phí thủy sư chế tạo thuyền chiêu mộ binh lính.”



Tả Thiệu Khanh tiếp nhận quyển sổ sách dày nặng kia, chỉ cảm thấy vô cùng trách nhiệm, đồng thời tự kiểm điểm bản thân mình một lần, y như thế nào cho rằng Lục công gia là người ham tiền?



Quân chủ thánh minh cũng tránh không được mấy tham quan ô lại, huống chi Thiên Phượng đế vừa đăng cơ không lâu, còn chưa kịp chỉnh đốn triều cương, theo y biết, trong hai năm kế tiếp, triều thần thế gia bị tịch thu diệt tộc cũng không ít.



Lục Tranh giữ khoản tiền bạc này lại là đúng, đã vào quốc khố, còn muốn từ quốc khố lấy ra xây dựng thủy sư, liền vô cùng khó.



Ngay tại lúc y vì Lục Tranh quyết đoán anh minh bội phục không thôi, chợt nghe vị gia kia nói: “Vẻ mặt như đưa đám là làm sao? Phần của em bản công đã giữ lại, đặt ở nhà kho, em nếu thích hiện tại liền có thể đi xem.”



“Lạch cạch.” Sổ sách trong tay Tả Thiệu Khanh nhất thời không cầm chắc rơi xuống đất, y hít một hơi thật sâu, xoay người nhặt sổ sách nhặt lên, quyết định đem bảnthân tự kiểm điểm vừa rồi hủy bỏ.



Nhìn không chớp mắt ghi mỗi kiểu dáng đồ vật ghi quyển trục, sao chép chưa được một nửa, y liền không nhịn được hỏi: “Giữ lại thứ gì?”



Lục Tranh thấy y rốt cục không hề giả bộ bộ dáng điềm nhiên như không có việc gì nữa, trong lòng đắc ý, vẻ mặt hờ hững trả lời: “Đều là chút đồ chơi nhỏ, không đáng giá mấy đồng tiền.”



Mới là lạ. Khóe miệng Tả Thiệu Khanh giơ lên một độ cong lớn, đặt bút xuống nhào qua ôm cổ Lục Tranh hôn sâu, cực kì buồn nôn nói: “Chỉ cần là ngài đưa tặng, vãn sinh đều thích.”



Lục Tranh đối với phản ứng của y rất hài lòng, vẻ mặt bình tĩnh gật đầu: “Không thích cũng không sao, dù sao gia đang lo không có đồ tặng người, chắc hẳn bọn tham quan trong triều rất thích.”



Tả Thiệu Khanh ngượng ngùng cười: “Ngài làm gì tặng quà cho bọn họ? Đều là một đám sống không lâu.”



Lời này của y cũng không phải nói lung tung, trong trí nhớ đầu tiên bị Thiên Thượng đế khai đao chính là mấy lão thần tham ô trái pháp luật, làm quan lâu tất nhiên giàu, lão thần có thể đứng ở hàng kim loan điện sẽ không có mấy người tay chântrong sạch.