Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 140 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


Sự hòa thuận vui vẻ của nam nhân ở đằng trước không hề truyền đến hậu đường, các nữ quyến ở cùng nhau luôn không tránh được bảy mồm tám lưỡi trò chuyện linh tinh, bắt đầu có người không quen hai vị phu nhân tiểu thư Tả gia, há miệng sẽ kéo ra chuyện chê cười nổi trội nhất hiện nay.



“Nhớ năm đó Tả gia cũng là một gia đình thanh quý, làm sao những năm nay Tả thái phó không còn, liền sa đọa thành như vậy?” Vị phu nhân kia miệng còn chưa nói xong liền bẹp miệng thở dài hai tiếng.



Tiết thị và Tả Thục Tuệ đồng loạt cúi đầu xuống, hận không thể lập tức xông lên xé miệng của bà, đáng tiếc cảm giác tồn tại của các nàng quá yếu, lại có người tiếp lời nói: “Này đều bị giáng chức xuống nông thôn hai mươi năm, gia phong dù tốt cũng bị đất vàng chôn lấp, còn có thể trông cậy vào địa phương hương dã kia có thế dưỡng ra phượng hoàng vàng gì sao?”



Có người dốc sức liều mạng nháy mắt ra dấu với hai vị phu nhân kia, đáng tiếc haingười kia nói đến hăng say, nhất thời cũng không phát hiện nhắc nhở không rõ ràngnhư vậy.



Cho đến khi Giang phu nhân nghe các nàng càng nói càng không hợp lẽ thường,thêm mắm thêm muốn, lại nhìn bộ dáng mẹ con Tả gia nghẹn đủ bực bội, không thể không ho khan hai tiếng: “Hai vị phu nhân trước uống chén trà.”



Bà quay đầu hướng hai mẹ con Tiết thị cười nói: “Tả phu nhân, Tả tiểu thư, mọi người không có ác ý, chỉ là nghe lời đồn ngoài thuận miệng nói nhảm vài câu.”



Thái độ của bà cực kỳ thân thiện hòa nhã, giọng điệu cũng nhẹ nhàng, chỉ là con ngươi mang theo ý cười kia vẫn che giấu không được khinh miệt đối với mẹ con Tiết thị.



Lúc ban đầu bà đưa thiệp mời, căn bản không gửi cho Tả gia, là con trai ngoan của bà tự mình viết xong thiếp mời để cho bà phái người gửi cho Tả gia, hơn nữa nhắn nhủ phải cẩn thận chiêu đãi.



Bà cho rằng con trai là coi trọng đại tiểu thư Tả phủ, mới đầu cũng không để ý, lúc ấy toàn bộ kinh đô đều cho rằng Tả đại tiểu thư vào mắt Lục công gia, con trai bà lại có chính thê, việc này nhất định không thành.



Không nghĩ tới ngẳn ngủn vài ngày tình thế hoàn toàn biến đổi, còn toàn là lời đồn không tốt về Tả gia, hiện tại bà nhìn đại tiểu thư Tả gia này, ngay cả làm thiếp chocon trai bà cũng không xứng.



Dựa vào địa vị Giang phủ, dù cho nạp thiếp cũng phải chú ý dòng dõi, huống chi làcon gái nhà nghèo không trong sạch này.



Tả Thục Tuệ vẫn luôn cúi đầu không lên tiếng, mượn ánh sáng đèn nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy mặt bên và cái cổ trắng muốt lộ ra.



Tay Tiết thị ở dưới bàn nắm chặt, miễn cưỡng nặn ra bộ dáng tươi cười: “Không việc gì, người ngoài muốn như thế nào hãm hại Tả gia ta cũng không sao, chúng tôi loại gia đình cửa nhỏ nhà nghèo này, khó được còn có người nhớ thương.”



Lúc này mọi người mới hiểu ý, ánh mắt nhìn về phía mẫu tử Tiết thị đều mang theo vài phần hứng thú, nhất là ánh mắt rơi vào trên người Tả Thục Tuệ, giống như lột quần áo của nàng tự mình kiểm nghiệm một phen.
“Tam đệ…” Tả Thục Tuệ vẻ mặt bối rối, nhấc làn váy chạy tới, dưới ánh trăng và màu sắc của hoa phụ trợ, không những không nhếch nhác, ngược lại lại có thêm khí chất phi phàm thoát tục.



Tả Thiệu Khanh từ trong tay áo trợt xuống một khúc xương trước đó chuẩn bị, dùng sức bắn về phía đầu gối Tả Thục Tuệ.



Động tác của y rất kín đáo, mọi người lại đang si ngốc nhìn chằm chằm vào mặt Tả Thục Tuệ, căn bản không chú ý tới mờ ám của y, mà Lục Tranh thời khắc chú ý, tựnhiên sẽ không vạch trần y.



Mọi người chỉ thấy vị cô nương như tiên nữ kia sẽ cực kì nhanh chạy tới, càng gần càng câu dẫn lòng người, dáng người có lồi có lõm, da thịt như ngọc, ngũ quan tinh xảo, mà ngay cả một chút lo âu giữa vùng lông mày cũng cầm chặt tâm của mọi người.



Đáng tiếc lúc sắp chạy đến trước mặt bọn họ, tiên nữ hét một tiếng kinh hãi, thânthể nghiêng một cái, vậy mà “bịch” một tiếng ngã vào trong ao.



“Nhanh…nhanh cứu người…” Mọi người bao vây bên cạnh hồ nước, rất nhanh liền chen Tả Thiệu Khanh đến một bên.



Thời tiết tháng tư tuy không tính lạnh, nhưng cũng chỉ là ít hơn với mùa đông lạnh lẽo mà thôi, mọi người trong đêm đều còn choàng áo choàng ở sau, trong ao nước kia nhất định là rét lạnh thấu xương.



Kết quả là, vốn đám đại thần rất muốn nhảy xuống nước cứu người dồn dập dừnglại bước chân, mỹ nhân mặc dù đẹp, nhưng là không thể so được với tánh mạng và sức khỏe của mình.



Gần như là trong nháy mắt Tả Thục Tuệ rơi xuống nước, Tả Thiệu Khanh chú ý tới Giang Triệt vẻ mặt lo lắng đụng vào bả vai Lục Tranh, Lục Tranh lại bị đụng lảo đảo,thiếu chút nữa cũng theo rơi xuống nước.



Tả Thiệu Khanh không rõ cho lắm, nhưng vẫn là trước tiên cầm cánh tay Lục Tranh, kéo người kéo đến bên, sau đó thừa dịp người không chú ý, một cược đạp vào đầu gối Giang Triệt.



Một cước này của y dùng hết toàn bộ sức lực, nếu người bình thường trúng một cước này, tuyệt đối tàn phế, nhưng Giang Triệt cũng từng luyện võ, gân cốt không tệ, một cước này chỉ là khiến cho thân thể của gã nghiêng về phía trước chín mươi độ.



Kết quả là, Giang Triệt dưới mấy chục ánh mắt nhìn chằm chằm chê khen không giống nhau té xuống hồ nước.



Người ở bên ngoài nhìn, tự nhiên là Giang Triệt vì cứu cô nương rơi xuống nước mà sốt ruột, về phần vì sao gã là té xuống mà không phải nhảy xuống, thật có lỗi, mọi người chỉ lo tiếc hận mỹ nhân không thuộc về mình, căn bản không có suy nghĩ vấn đề này.