Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 139 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


Nắng chiều ngả về tây, Tả phủ trải qua một ngày ầm ĩ rốt cục yên tĩnh, La Tiểu Lục đi quan phủ tố cáo Tiết thị cũng không mang quan sai đến, mà bụm lấy mông khập khiễng vào cửa.



“Gia…phủ doãn chó má kia căn bản không thụ lý loại bản án này.” La Tiểu Lục thở phì phì đứng ở trước mặt Tả Thiệu Khanh nói.



Tả Thiệu Khanh trước đó liền đoán được, hiện tại cũng không phải thời cơ tốt nhất tố cáo Tiết thị, lời đồn đãi bên ngoài quá hưng thịnh, Phủ doãn kinh đô hiện tại chỉ sợ không muốn thụ lý bản án có quan hệ với Tả gia, hơi không cẩn thận, sẽ để cho mình lâm vào trong tiếng thảo phạt của dự luận.



Hơn nữa y cũng không thật sự muốn để cho Tiết thị đi ăn cơm tù, y muốn để cho mụ ở trong nhà nhìn Tả gia như thế nào bị y từng bước hủy diệt, để cho mụ nhìn con gáicon trai mình như thế nào từng chút bước vào vực thẳm.



“Bị đánh rồi hả?” Tả Thiệu Khanh nhìn thấy thế đứng quái dị của nó hỏi.



La Tiểu Lục đáng thương gật đầu, sau đó ánh mắt tha thiết nhìn Tả Thiệu Khanh.



Tả Thiệu Khanh cũng không phụ hi vọng của nó, ân cần nói: “Vất vả cho ngươi, muốn khen thưởng cái gì có thể nói ra.”



“Thật sư?” La Tiểu Lục lập tức buông tay đang bụm mông, vui vẻ thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Cái gì cũng có thể sao?”



Tả Thiệu Khanh khóe miệng co rút, cười như không cười nhìn nó: “Ngươi cảm thấy thế nào?”



La Tiểu Lục ngượng ngùng cười, lết đến bên người Tả Thiệu Khanh nói: “Gia, nhữngthứ này đều là việc nô tài phải làm, nô tài sao có thể muốn ban tặng gì? Chẳng qua…nếu sau này gia đi ra ngoài tự mình lập phủ, có thể để cho nô tài làm quản gia không?”



“Ngươi nghĩ thật xa.” Tả Thiệu Khanh không khách khí đả kích nó nói: “Ngươi năm nay mới mấy tuổi, đã muốn quản lý một tòa phủ đệ rồi hả?” Tương lai nếu y tiến vào phủ Trấn quốc công, La Tiểu Lục xuất thân như vậy, sợ là ngay cả quản sự cũng kiếm không nổi.



Hai con ngươi linh động của La Tiểu Lục bịt kín một tầng hụt hẫng, Tả Thiệu Khanh khích lệ nói: “Tuy nói không thể để cho ngươi làm quản gia, nhưng chỉ cần ngươi biểu hiện tốt, gia có thể để cho ngươi quản một viện tử.”



“Viện tử có gì hay để quản?” La Tiểu Lục từ nhỏ đi theo Tả Thiệu Khanh, trong việntử nhiều nhất cũng mới có ba người, nó có thể quản ai? Lại có ai có thể cho nó quản?



Tả Thiệu Khanh liếc mắt nhìn nó, liền không tiếp tục phản ứng nó nữa.



Vừa định cho người truyền lệnh, quản gia Tả phủ liền nơm nớp lo sợ đi vào, cúi đầu nói: “Tam gia, hôm nay trong phủ Giang đại nhân thiết yến, cũng mời Tả phủ, lão gia có ý để cho ngài mau chóng thay quần áo đi tiền sảnh.”




Lục Tranh để hai tay sau lưng, ánh mắt dạo qua một vòng nói: “Giang phủ nếu cũng có thể xưng là hàn xá, kinh đô này chỉ sợ không có một tòa nhà nào dám tự xưng khu nhà cao cấp.”



Mấy thế hệ phủ Trấn quốc công đều bận rộn trấn thủ biên cương, cùng một chỗ với chiến tranh, vài năm cũng không thể trở về nhà một lần, tự nhiên liền đối với phủ đệ to như vậy cũng sơ sài không được tu sửa tỉ mỉ.



Tả Thiệu Khanh phu xướng phụ tùy phụ họa nói: “Vãn sinh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy phủ đệ xa hoa mỹ lệ như thế, sợ là hoàng cung cũng không hơn là bao.”



Lời này vừa nghe chính là điềm xấu, trong thiên hạ tòa nhà nào dám cùng hoàng cung so sánh đẹp hơn có thể có được kết cục tốt sao?



Giang Triệt sao có thể mắc câu, hướng về phía hoàng cung chắp tay: “Tả tam công tửchưa từng vào hoàng thành, không biết hoàng cung làm sao cũng không kì quái,Giang phủ cửa nhỏ nhà nghèo chỗ nào có thể so sánh?”



Tả Thiệu Khanh nghe chua răng, chỉ cảm thấy Giang Triệt dối trá đến cực điểm, nhưng người chung quanh đều nhìn, y cũng không thể biểu hiện quá cay nghiệt, vì vậy cúi đầu nhìn mũi chân mình, không tiếp lời.



Giang lão thái gia và Giang lão gia biết được Lục Tranh đến, cũng vội vàng ra đón,sau đó tự nhiên là trò chuyện lấy lòng lẫn nhau một phen, đến Giang phủ dự tiệc phần lớn là quan lại quyền quý, mỗi người lời nói bên ngoài đều rất thâm sâu.



Đợi sau khi mọi người đều ngồi vào vị trí, Tả Thiệu Khanh đã đói đến mức ngực dán phía sau lưng, ba phụ tử bọn họ như cũ được xếp ngồi ở vị trí hẻo lánh, đãi ngộ so với Lục Tranh chính là cách biệt một trời một vực, nhưng cái này vừa vặn là đại ngộ Tả gia nên có, ngược lại khiến cho bọn họ không được thu hút.



Rượu qua ba tuần, tình cảnh cũng náo nhiệt lên, không biết ai đột nhiên đề cao âm lượng rống lên một câu: “Nghe nói vườn mẫu đơn của Giang phủ có phong cách riêng, chủng loại đa dạng, lúc này đang là thời tiết tốt hoa mẫu đơn nở hoa, chẳng biết có thể để cho mọi người thưởng thức một lần hay không?”



Đề tài này vừa nhấc lên, mọi người sôi nổi phụ họa, hằng năm nữ chủ nhân Giang gia đều tổ chức hội mẫu đơn một lần, mời nhóm thiên kim tiểu thư khuê các đếnngắm hoa, những phu nhân tiểu thư này sau khi trở về nhà luôn dốc hết sức khenngợi, khiến cho đám đại lão gia cũng đối với hoa của các nàng hứng thú.



Giang lão thái gia sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, thật sự nhìn không ra đã hơn sáumươi, ông gật đầu, tự nhiên có đám hạ nhân trước một bước chỉnh lý vườn hoa mẫu đơn thỏa đáng.



Tả Thiệu Khanh đối với ngắm hoa của Giang phủ mà nói hứng thú không lớn, nhìn tình cảnh mọi người bon chen lạnh lùng nghĩ: Đợi tương lai y ở phủ Trấn quốc công cũng xây dựng ra một vườn hoa mẫu đơn, nhất định phải so ra tốt hơn Giang phủ.



Chỉ có điều y cũng không muốn mời người đến tham quan, uổng phí chà đạp mộtchốn thanh tĩnh, đến lúc đó y có thể cùng Lục Tranh đến trước hoa dưới ánh trăng,nghĩ một chút đã thấy thích.



“Thiệu Khanh, nghĩ cái gì đó? Đi nha…” Tả Uẩn Văn khẽ quát một tiếng kéo lại thầntrí của Tả Thiệu Khanh.