Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 148 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


Đợi Lão phu nhân vừa đi, bộ dáng tươi cười của Tả Thiệu Khanh lập tức thay đổithành một loại hứng thú, liếc xéo Lục Tranh hỏi: “Lục công gia còn muốn đánh cờ không?”



Lục Tranh biết đây là điềm báo y thẹn quá hóa giận, xoay người nhặt bàn nhỏ trên mặt đất lên ném đến một bên, lại ngồi vào trên giường đem quân cờ mới vừa rồi bị rơi lả tả nhặt lên đặt ổn thỏa, bàn cờ cũng khôi phục lại bộ dáng mới vừa rồi đánh được một nửa, không hề sai, sau đó đâu ra đấy nói: “Tiếp, nào có đạo lý bỏ dở nửa chừng?”



Tả Thiệu Khanh chỉ cảm thấy một quyền kia giống như đánh vào trên bông vải, trong chốc lát Lục Tranh đã khôi phục bộ dáng nói năng thận trọng trong ấn tượng của bản thân.



Y đoạt lấy hộp chứa quân cờ trắng, thay đổi bộ dáng nhã nhặn trước đây, hung hăng đặt một quân cờ lên bàn cờ: “Bàn cờ này người nào thua tối nay ngủ thư phòng.”



Khóe miệng Lục Tranh khẽ co rút, rất nhanh liền hiểu bản thân đêm nay bàn cờ này là không thể thắng, chẳng những phải thua còn phải thua không ném đi mặt mũi.



Hắn thở dài, bắt đầu chuyên tâm đặt trên bàn cờ.



Đường cờ trước đây của Tả Thiệu Khanh là phòng thủ làm chủ, lần này nhưng lại đằng đằng sát khí, chỗ nào có quân đen liền hướng chỗ đó chui vào, đem toàn cục giết thất linh bát lạc*, đương nhiên, dù cho như vậy hắn cũng không thể thắng được.



*Thất linh bát lạc: Chỗ này chỗ kia, nằm rải rác.



Lục Tranh thả cho y mấy chỗ lỗ hổng, dẫn y từng bước tới gần, cuối cùng dùng chênh lệch một quân cờ mà thua bàn cờ này.



“Một thời gian gian ngắn, năng lực đánh cờ của Thiệu Khanh tăng nhanh.” Lục Tranh chân tâm thật ý khen ngợi một câu, so với lần đầu tiên cùng Tả Thiệu Khanh đánh cờ, một bàn này hiển nhiên càng có công lực hơn một chút.



Tả Thiệu Khanh cũng rất tự hiểu lấy mình trả lời: “Vãn sinh không dám, toàn bộ nhờ Lục công gia hạ thủ lưu tình. Chẳng qua…” Y dùng chân đẩy bàn cờ ra ngoài, chỉ vào cửa phòng nói: “Rốt cuộc là vãn sinh thắng, Lục gia mời di giá.”



Lục Tranh nhìn y mặt mày sinh động, thu dọn xong cờ tướng một tay ôm lấy người hỏi: “Vẫn còn tức giận.”



“Vãn sinh không dám.” Tả Thiệu Khanh nghiêng đầu, lưu cho hắn một bên mặt xinh đẹp.



Lục Tranh biết y là thẹn thùng, lúc này đoán chừng muốn mình ở lại: “Để bản công ngủ thư phòng không có vấn đề, chỉ là...Khanh Khanh phải chăng cũng nên bồi thường một chút?”



“Cái gì bồi thường?” Tả Thiệu Khanh vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn hỏi.




Thanh niên kia quỳ gối ở bên dưới, thanh âm trầm thấp báo cáo: “Hoàng thượng, Mạt Thành Trung canh ba giờ thìn hôm nay ở Kinh Kì Doanh chết bắt đắc kì tử.”



Chiến Viên Phong mặt không biểu tình gạt bỏ tên Mạt Thành Trung từ trên danh sách: “Mạt Thành Trung tuy không có công lao nhưng cũng không có tội, trẫm không tiện định tội cho hắn, lần này ngươi làm vô cùng tốt, về sau Kinh Kì Doanh giao cho ngươi chưởng quản, chớ để cho trẫm thất vọng.”



Thanh niên kia dập đầu ba cái: “Tạ chủ long ân.”



Chiến Viên Phong đứng dậy đi đến trước mặt hắn ta, nhìn từ trên cao nhìn xuống quân cờ chính mình một tay cắm vào Kinh Kì Doanh, tâm tư khó phân rõ, lại từtrong miệng hắn ta nghe thấy biểu hiện ngày đó của Lục Tranh, nhịn không đượcthở dài: “Triều đại võ tướng khan hiếm, nhân tài như Lục Tranh càng ngày càng ít.”



Thanh niên kia hổ thẹn cúi đầu, rất muốn nói tướng lãnh như Lục công gia như vậy chỉ sợ toàn bộ Đại Ương cũng sẽ không có người thứ hai.



Chiến Viên Phong lại như thế nào không biết? Hắn ta xoa cái trán phình to nghĩ: Cũng là lúc giải quyết vấn đề ban thưởng của Lục công gia.



Kết quả là, đem đại thần đang chuẩn bị tiến vào cuộc sống tốt đẹp về đêm, bị một đạo thánh chỉ từ trong hoàng cung truyền ra, dâng thư: Bởi vì án kiện khoa cử làm rối kỉ cương thi đình bị lùi lại ngày mai chính thức cử hành, cử tử năm nay thi hội đều có thể tham gia, thứ bậc dựa vào thành tích cuối cùng của thi đình mà xác định.



Nói cách khác, những thí sinh thi rớt trong thi hội cũng có thể tham gia thi đình, này không chỉ là cho bọn họ thêm một cơ hội, còn khiến cho tất cả các học sinh có cơ hội gặp mặt thánh nhan, màn đêm buông xuống, kinh đô lại một lần nữa sôi trào, khắp nơi là thanh âm đám học sinh ca tụng công đức.



Tả Thiệu Khanh đồng dạng nhận được tin tức này, nhịn không được hỏi Lục Tranh: “Hành động này của Hoàng thượng là có dụng ý gì?” Trước đây án làm rối kỉ cương cũng không tra ra kết quả, chỉ là xử trí mấy học sinh xác định ăn gian mà thôi.



Hạ Chi Trừng mà Tả Thiệu Khanh quen biết cũng không bị định tội, Tả Thiệu Khanh xác định hắn ta có hay không có ăn gian, nhưng Hình bộ không tìm được căn cứ chính xác hắn ta ăn gian, nghĩ đến người này không phải có thực tài chính là tương đối có bản lĩnh.



“Đây không phải rất tốt? Bản công sớm đã cảm thấy khoa cử quá khó khăn, nếu sớm để cho những thư sinh này ngồi ở trước mặt Chiến Viên Phong thi, xem người nào dám ăn gian?”



Tả Thiệu Khanh khóe miệng co quắp, vái chào cười nói: “Lục công gia cao kiến, vãn sinh cho rằng, khóa thi cử sau có thể đề cử ngài làm quan chủ khảo.” Vậy tuyệt đối cũng không ai dám ăn gian.



“Ừ, nếu Khanh Khanh lần này thi rớt, bản công có thể cân nhắc đề nghị này mộtchút.” Lục Tranh vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bản công nhất định lại kiếm cho em chức vị hội nguyên.”



Lục Tranh đè lại cái đầu muốn rời khỏi của y, làm nụ hôn này sâu hơn, lưỡi ôm lấy lưỡi quấn quýt lẫn nhau trong chốc lát mới buông ra: “Vậy bản công có thể không cho phép em cưỡi ngựa dạo phố, tiện nghi đều bị những nữ nhân kia chiếm.”