Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 162 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


Lục Tranh mang theo người trực tiếp ngồi ở ghế chủ vị, Tả Thiệu Khanh tự nhiêntheo hắn ngồi xuống, chiếm cứ vị trí chủ vị còn lại.



Người Tả gia đồng loạt trừng mắt, tuy nói Tả Thiệu Khanh hôm nay là phu nhân Trấn quốc công địa vị cao quý, nhưng hoàng thượng cũng không có hạ chỉ sắc phong, vị trí phu nhân Trấn quốc công vốn là nhất phẩm cáo mệnh, lại không biết là vì thân phận nam tử của Tả Thiệu Khanh cho nên hoàng thượng cố ý quên đi, cho tới hôm nay cũng không có hạ chỉ xuống.



Việc này đã trở thành đề tài nhiều chuyện từ đầu đường đến cuối ngõ, Tiết Thị bắt lấy chuyện này ra sức cười nhạo Tả Thiệu Khanh, ngay cả Tả Uẩn Văn lúc trước hối hận gả con trai đi cũng thôi suy nghĩ nữa.



“Phụ thân mẫu thân mời ngồi, đều là người một nhà không cần câu nệ như vậy.” Tả Thiệu Khanh cười lộ ra tám cái răng vô cùng chân thành nói.



Tả Uẩn Văn bị con trai thứ tử của mình đè ép một đầu, trong lòng không được tự nhiên, mà Tiết Thị vẫn luôn xem Tả Thiệu Khanh là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, trực tiếp châm chọc: “Thiệu Khanh, trong trăm cái thiện thì hiếu đứng đầu, đây là muốn để cho ta với cha ngươi khấu đầu lạy tạ ngươi sao?”



“Sao con trai có thể dám như vậy chứ? Muốn khấu đầu lạy tạ cũng là khấu đầu lạy tạ Lục công gia, con trai chịu không nổi lễ lớn như vậy đâu.”



Ánh mắt Tả Thiệu Khanh đảo qua toàn cảnh, thấy Tả Thiệu Yến đã không còn ngạo khí của ngày xưa, bộ dáng ỉu xìu ủ rũ đứng ở phía sau Tả Uẩn Văn, cười thầm, âncần hỏi: “Đại ca, trước đây tiểu đệ vội vàng chuẩn bị gả, còn chưa kịp hỏi, thi đìnhngày ấy như thế nào không thấy đại ca?”



Tả Thiệu Yến bỗng nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt thêm mấy phần âm trầm, giọng điệu lạnh như băng trả lời: “Không cần tam đệ hao tâm tổn trí.”



“Ta nghe nói là có người cố ý nửa đường chặn đường, có việc gì sao?” Tả Thiệu Khanh không để ý vẻ mặt Tả Thiệu Yến càng ngày càng đen, tức giận nói thẳng: “Là ai to gan như vậy? Vậy mà ở dưới chân thiên tử làm ra chuyện như vậy.”



Ánh mắt Tả Thiệu Yến dao động mạnh, cuối cùng lại bình tĩnh trở lại, vẫn nói câu kia: “Không cần tam đệ hao tâm tổn trí.”



Nếu là nửa năm trước, gã ta nhất định sẽ cho rằng Tả Thiệu Khanh là thật lòng vì gã ta mà cảm thấy bất bình, nhưng bây giờ, tình huynh đệ của hai người chỉ sợ không còn dư thừa lại bao nhiêu.



Tiết Thị lại không hiểu y, tuy mụ từ trước đến nay cùng Tả Thiệu Khanh bất hòa, nhưng tự hỏi ngoại trừ chuyện xuất giá cũng chưa từng bạc đãi y, hơn nữa có Lục công gia ở đây, nghĩ Tả Thiệu Khanh làm sao cũng phải làm ra bộ dạng hiếu thuận.



Mụ giật mình, nước mắt rầm rầm chảy xuống: “Thiệu Khanh, Tả gia chúng ta chỉ là gia đình thanh quý, không quyền không thế, lúc này mới bị người tùy ý ức hiếp.”



Đuôi lông mày Tả Thiệu Khanh hơi nhướng lên, lộ ra vẻ mặt hứng thú, truy hỏi: “Mẫu thân biết là ai cố ý khó xử đại ca sao? Tả gia chúng ta tuy thế lực yếu, nhưng không thể bị tính kế như vậy.”



Lục Tranh nghiêng qua liếc y, nâng ly trà lên nhấp một hớp trà, nhìn bộ dáng hiểu rõ đạo lý chính nghĩa của Tả Thiệu Khanh, nghĩ thầm: Màn kịch trộm hô bắt trộm diễncũng không tệ.



Tiết Thị lập tức tủi thân, vành mắt đỏ lên nói: “Cũng không phải, ai...lại nói tiếp đây chính là tai bay vạ gió, từ lúc đại tỷ ngươi ngoài ý muốn không thể không gả cho Giang thượng thư, liền bị chính thê Giang thượng thư nhìn chằm chằm, thật sự là thiệt thòi nàng là hậu nhân danh môn, không nghĩ tới nàng lại lòng dạ nhỏ mọn như thế.”
Tả Thiệu Khanh không kiên nhẫn nhìn vẻ mặt giả bộ của cả nhà này nữa, mục đích của hôm nay cũng đã đạt được một nửa, vì vậy liền kéo ra một cái cớ cáo từ.



Đoán chứng đây là lễ lại mặt đơn giản nhất từ trước tới giờ, ngay cả cơm còn chưa ăn, còn phải lỗ vốn hai xe lễ vật lớn, Tả Thiệu Khanh vừa ra khỏi Tả gia nhìn thấy gia đinh bận rộn dỡ hàng liền khó chịu.



Đợi Lục Tranh ôm lên ngựa, y quay đầu nhìn chằm chằm vào hoành phi mới của Tả phủ, ánh mắt dần dần tối xuống.



“Như thế nào? Đã hối hận?” Lục Tranh xoay mặt của y lại, ở trên khóe miệng của yhôn một cái.



“Có chút hối hận.” Tả Thiệu Khanh liếm khóe môi trả lời.



Nói xong y nhớ tới còn chưa cho Lục Tranh một lời giải thích, đem nguyên nhân bản thân làm như vậy nói rõ từng chút, chủ yếu nhắc đến bản thân đối với Giang Triệt không vừa mắt, muốn gây cho gã một chút phiền phức, tuyệt đối không có ý lợi dụng phủ Trấn quốc công làm cho nhà mẻ đẹ lớn mạnh.



“Em thấy được gã đối với em có ý?” Lục Tranh nhướng mày, có chút ngoài ý muốnhỏi.



Tả Thiệu Khanh đương nhiên không thể thừa nhận, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Làm sao có chuyện này chứ? Em thấy gã lần trước tính kế anh, muốn báo thù mà thôi.”



Lục Tranh từ chối cho ý kiến, nhưng cũng không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa, dù saohắn cũng có phương thức trả thù của hắn, Tả Thiệu Khanh muốn trả thù như thếnào hắn đều không phản đối, vì vậy mang người thúc ngựa chạy về phủ Trấn quốccông.



Mà trong hậu viện Tả phủ, Tiết Thị và Tả Thục Tuệ đóng cửa âm thầm nói chuyện: “Vi nương đột nhiên hối hận, nếu biết nghiệt chủng kia có thể gả cho Lục công gia, chuyện của con ngược lại không nên vội vàng.”



Tả Thục Tuệ nghi hoặc hỏi: “Vì cái gì?”



“Con nghĩ xem, Lục công gia cưới nam thê, tương lai nhất định là phải nạp thiếp,thiếp này cùng thiếp bình thường không giống, chỉ cần có thể sinh con trai, cho dù không có danh phận chính thê cùng chính thê không khác gì.”



“Người…người là nói… để cho con gái và Tam đệ chung một chồng?” Tả Thục Tuệ lắpbắp hỏi lại, vẻ mặt hơi lung túng.



“Nha đầu ngốc, này có là gì?” Tiết Thị xỉa xỉa trán nàng dạy dỗ: “Từ xưa đến này tỷmuội cung một chồng còn ít sao? Huống chi là gà trống không sinh được trứng.”



Thấy Tả Thục Tuệ vội vã phản bác, mụ phất tay trách móc nói: “Được rồi được rồi, không nói cái này, dù sao bây giờ cũng không thay đổi được, con yên tâm chuẩn bị gả cho Giang gia đi.”