Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 163 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


Vừa trở về phủ Trấn quốc công, Tả Thiệu Khanh liền thấy một thanh niên mặc trang phục thái giám đứng ở trong hành lang, vừa thấy Lục Tranh lập tức khom lưng khuỵu gối chạy ra đón: “Lục công gia, Hoàng thượng mời ngài vào cung.”



Lục Tranh ngày thường không có thói quen đúng hạn vào triều, hôm nay đang là thời kì tân hôn, càng không chủ động vào cung.



Biết Chiến Viên Phong nhất định là có việc cần thương lượng, cho nên Lục Tranh bảo bọn họ chờ một lát, tự mình trở về phòng thay đồ.



Tả Thiệu Khanh đi theo sau hắn vào phòng, tìm cho Lục Tranh một bộ quần áo màu tím đen, kiểu dáng gần giống triều phục, nhưng so với triều phục thì đơn giản thoải mái hơn.



Đây không phải lần đầu y hầu hạ Lục Tranh thay quần áo, nhưng tâm tình cùng lúctrước không giống, y có lẽ có thể hiểu được những nữ nhân kia vì cái gì không thíchcó nha hoàn thân cận thân thể trượng phu.



Lục Tranh đứng đấy để cho y giày vò, bỏ ra thời gian nhiều gấp đôi ngày thường mới sửa sang xong quần áo, nhịn không được cảm thán: “Bản lĩnh hầu hạ người của em vẫn là chưa đến nơi đến chốn.”



Tả Thiệu Khanh từ phía sau ôm lấy eo hắn: “Có thể làm cho bản trạng nguyên tự mình hầu hạ, cũng chỉ có Lục công gia ngài, phải biết đủ.” Lục Tranh cười cười, nắm tay y kéo người đến trước mặt, cúi đầu hôn lên môi y, trằn trọc mút vào, một lát sau mới thả người ra.



Hô hấp của Tả Thiệu Khanh có chút gấp gáp, lau chất lỏng trong suốt nơi khóemiệng không được tự nhiên hỏi: “Để cho hoàng thượng biết ngài không lập tức vàocung lại ở đây lăn lộn, nói không chừng dưới sự giận dữ liền hủy bỏ danh hiệu bảntrạng nguyên.”



“Miệng vàng lời ngọc, loại chuyện này sao có thể thay đổi được?” Lục Tranh không nỡ thả người ra, từ sau đêm động phòng hoa chúc làm người bị thương, hắn cố kịthân thể Tả Thiệu Khanh vẫn luôn không dám ra tay lần nữa, lúc này một nụ hôn nhẹ liền dễ dàng khơi lên dục niệm của hắn.



Tả Thiệu Khanh nhìn ra dấu hiệu ham muốn nơi đáy mắt của hắn, đẩy người ra: “Mau đi đi, nội thị còn chờ ở bên ngoài.” Thay quần áo lại thay cả buổi, muốn người khác không hiểu sai cũng khó.



Đợi Lục Tranh rời đi. Tả Thiệu Khanh trước đi đến chỗ Lão phu nhân ngồi một lát,ăn cơm trưa xong liền đem hạ nhân Khanh Lộ Uyển đều triệu tập đến.



Nói đến thời gian y sống ở chỗ này cũng không ngắn, nhưng đây là lần đầu tiên dùng thân phận chủ nhân gặp mặt hạ nhân, tâm tình hơi tung tăng như chim sẻ.



Tả Thiệu Khanh biết, Lục Tranh từ trước đến nay bên người không cần nha hoàn trẻ tuổi, trong viện tử chỉ có mấy gã sai vặt cùng với một số thị vệ và ẩn vệ.



Bây giờ Lục Tranh đã thành hôn, trong viện tử tự nhiên không thể lại đơn giản như vậy, vì vậy Lão phu nhân tự mình tuyển chọn một đám hạ nhân đưa tới, có nam cónữ, có trẻ có già.



Lớn tuổi nhất là một quản sự hoa cỏ trong viện tử, nhỏ nhất là một thư đồng phái đưa cho y.



Hiển nhiên, trong mắt Lão phu nhân, nô tài giống như La Tiểu Lục thật sự không phải là người chọn lựa tốt để làm thư đồng.




Không chỉ y, nếu như Tả Thục Tuệ thật sự dùng lễ nghi thiếp xuất giá, đối với cô nương chưa xuất giá của Tả gia cũng sẽ ảnh hưởng.



Tả Uẩn Dương cũng thở dài một hơi: “Nếu Khúc gia này thiển cận như vậy, Nhị thúc cũng liền không miễn cưỡng.”



Ý nghĩ của Tả Thiệu Khanh cùng ông không giống, Khúc Trường Thanh là bạn bè y nhận định, nếu như hai nhà có thể kết thân, vậy quan hệ của y và Khúc Trường Thanh lại càng vững chắc, cái này đối với con đường làm quan của y mới có lợi.



Y gõ bàn trầm tư, sau đó đứng dậy nói: “Nhị thúc theo cháu đi gặp Lão phu nhân, cháu không quen phu nhân quan gia gì, chọn lựa bà mối vẫn là nên hỏi Lão phu nhân thì tốt hơn.”



Tả Uẩn Dương xoa đôi bàn tay, hơi lùi bước, ông cho rằng việc hôn nhân con gái của một thương hộ như ông nào có thể làm phiền Lão phu nhân đại giá.



Tả Thiệu Khanh mạnh mẽ kéo người đi Noãn Hương Các, sai người thông báo sau đó mới mang người đi vào, vừa vào cửa liền ngoan ngoãn đến bên cạnh Lão phu nhân, đem sự việc đơn giản nói một lần, cầu khẩn nói: “Lão phu nhân kiến thức rộng lớn, người quen cũng nhiều, đưa ra một chủ ý thôi.”



Sự thật chứng minh, ở tuổi của Lão phu nhân đều thích làm mai, việc Lão phu nhân đời này nối tiếc nhất chính là không có cơ hội chọn vợ cho con trai, bởi vậy đặc biệt để bụng: “Khúc gia này là nhà ai? Cũng chưa từng nghe, không bằng lão bà tử chọn cho hai người một nhà tốt hơn như thế nào?”



Hai chú cháu Tả Thiệu Khanh lập tức mồ hôi lạnh chảy ròng, bọn họ bên này còn lolắng trèo cao không nổi lên Khúc gia, không nghĩ tới Lão phu nhân lại ngại Khúc gia không tốt.



Lo lắng Lão phu nhân đánh sai bản nhạc uyên ương, Tả Thiệu Khanh dốc sức khen ngợi Khúc Trường Thanh một trận: “Lão phu nhân ngài là không biết, Khúc huynh làm người chính trực hiền lành, tính tình tốt, tài năng và học vấn tốt, quan trọng nhất là giữ mình trong sạch, đại đường tỷ có thể cùng hắn kết làm vợ chồng là không thể nào tốt hơn nữa.”



“Thực sự tốt như con nói sao?” Lão phu nhân ôm hoài nghi ánh mắt lo lắng nhìn Tả Thiệu Khanh.



Tả Thiệu Khanh bị nhìn sững sờ, nghĩ thầm: Mình khen ngợi hai câu như thế nào còn khiến Lão phu nhân lo lắng như vậy?



Lão phu nhân ho hai tiếng, cũng biết mình lo lắng dư thừa, họ Khúc kia dù tốt cũng không thể so với con bà, Tả Thiệu Khanh khẳng định chướng mắt.



Bà thái độ đoan chính, bắt đầu bày mưu tính kế cho Tả Thiệu Khanh: “Nghe con vừarồi giới thiệu, lão bà tử cũng có thể biết đối phương là dạng người gì, dạng gia đìnhnhư thế nào, không trọng tài, không trọng lợi, nhưng trọng thanh danh.



Đầu tiên, con đến làm cho bọn họ rõ, cùng Tả gia kết thân chính là gián tiếp cùng Trấn quốc công kết thân thích, còn có thông gia Nhị lão gia này cũng không phảithương nhân bình thường, bọn họ nếu là dám không đáp ứng, con liền sai người đitruyền tin, nói Khúc gia này tâm cao khí ngạo, thấy con trai đậu cao trung liền muốnthấy người sang bắt quàng làm họ vân vân, lại nói đại đường tỷ của con có bao nhiêutốt, không cưới chính là tổn thất của Khúc gia bọn họ.



Hai chú cháu Tả Thiệu Khanh bị lời nói có lý chẳng sợ của Lão phu nhân làm sợ ngâyngười.