Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 167 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


Lương Tề một tay ôm một nữ tử xinh tươi, một tay nâng chén rượu tha hồ uống rượu, thấy Tả Thiệu Khanh chỉ yên lặng dùng bữa nói nhỏ: “Bổn quan vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy khách làng chơi đến thanh lâu ăn cơm.”



Tả Thiệu Khanh không để ý tới hắn ta, nếm mấy món ăn cảm thấy cũng không tệ, liền trực tiếp sai người mang cơm lên, chuẩn bị ở chỗ này ăn cơm xong trở về.



Mấy quan viên cùng đến ôm thiếu nữ tướng mạo xinh đẹp tự mình đi mướn phòng, còn lại cũng uống đến mơ hồ, cùng cô nương ôm trong ngực ở trước mặt mọi người động tình.



Văn nhân đương thời phong lưu chơi gái mà không hạ lưu, thậm chí được gắn liền với mốt, đối với tình cảnh ngươi tình ta nguyện như vậy, Tả Thiệu Khanh cũng không cảm thấy quá không chịu nổi.



Tả Thiệu Khanh hai đời đều không gần nữ sắc, bởi vậy cũng không biết cảm giác chàng chàng thiếp thiếp giữa nam nữ là dạng gì, chỉ có điều nhìn hành vi của những người này, không hề dâng lên cảm giác máu sôi trào, ngược lại đối với Lục Tranh, tình dục có thể được đốt lên dễ dàng.



Lương Tề đẩy nữ tử trong ngực ra, dịch chuyển đến bên cạnh Tả Thiệu Khanh, giốngnhư lơ đãng nói: “Xem ra lời nói trước đây của Tả đại nhân là nói dối đi?”



“Câu nào?” Tả Thiệu Khanh buông bát đũa hỏi.



Lương Tề liếc nhìn nửa người dưới của y, cười như không cười nói: “Nam nhân, có nữ nhân ngồi trong lòng mà không loạn chỉ có hai loại người.”



Tả Thiệu Khanh biết hắn ta muốn nói gì, nghiêng đầu qua liếc hắn ta, tự mình rót rượu cho mình, tự mình nâng ly uống.



Lương Tề cũng không để ý, một tay “ba” khoác lên vai Tả Thiệu Khanh, tiến sát vào lỗtai của y nhỏ giọng nói: “Một loại, là đứa nhỏ chưa đủ lông đủ cánh, còn có mộtloại…chính là những người ở trong nội cung, khửa khửa…”



Tả Thiệu Khanh đưa tay vứt bỏ móng vuốt của hắn ta, bình tĩnh trả lời: “Không, còn có một loại.”



“Hửm?” Lương Tề men rượu lên não, ngược lại so với bình thường chậm đi vài nhịp.



Tả Thiệu Khanh nghiêng đầu, cẩn thận đánh giá hắn ta, phát hiện Lương Tề sau khi rửa mặt sửa sang lại không ngờ da dẻ trắng nõn, cái cằm đầy râu trước đây cũng được cạo sạch, tóc rối tung cũng được chải chuốc cẩn thận, cộng thêm đã thay một bộ trường bào tơ tằm, điển hình của một thư sinh phong lưu.



Y nhích lại gần về phía Lương Tề, lúc lỗ mũi hai người sắp đụng nhau, Lương Tề đột nhiên kịp phản ứng dùng sức đẩy người ra, kết quả không đẩy được Tả Thiệu Khanh ngược lại bản thân lại ngã ngồi trên mặt đất.



Tả Thiệu Khanh nhìn bộ dáng chấn kinh kia, vỗ bàn cười ha hả: “Lương đại nhân…ha ha…không cần hạ quan nói rõ chứ?”



Lương Tề lắc đầu như trống bổi, nửa ngày mới từ trên mặt đất đứng lên, ngồi trên ghế sau đó nắm cằm Tả Thiệu Khanh nhìn trái nhìn phải, thanh âm chậc chậc: “Đáng tiếc…đáng tiếc, dung mạo tốt như vậy không biết sẽ tiện nghi cho cầm thúnào nữa.”



Tả Thiệu Khanh lông mày nhíu lại, tự động dời hai chữ cuối đến trên người Lục Tranh, lập tức nguy hiểm nheo mắt lại, khóe môi nhếch lên cười không đàng hoàng nói: “Lương đại nhân, khó có cơ hội tụ tập, không bằng cùng hạ quan uống vài chén rượu như thế nào?”
Lỡ như đầu sỏ này chạy, lâu của nàng còn không bị Tăng gia san thành bình địa sao?



Tả Thiệu Khanh thấy điệu bộ này không nhanh không chậm chuyển một cái ghế đến ngồi xuống: “Muốn mật báo sao?...Vậy đi nhanh đi, gia còn đợi trở về nhà ngủ nữa.”



Nói thật, nếu như hôm nay không uống rượu nhất định sẽ không đem người đả thương ngược lại muốn trừng trị tạp chủng này còn nhiều cơ hội, chỉ có điều bị thương cũng bị thương rồi, chỉ bằng lời gã vừa nói, y cũng không tin người Tăng gia còn dám tìm mình gây khó dễ.



Nhìn viên cầu lăn qua lăn lại trên đất, Tả Thiệu Khanh khó tránh khỏi trong lòng sinh cảm khái: Nếu mình ở kiếp trước, chỉ sợ phải nuốt thiệt thòi vào trong bụng, đời này có chỗ dựa tốt, ngay cả tính tình đều táo bạo.



Ai….Khó trách từ xưa đến nay thiếu gia ăn chơi đều thích ỷ thế hiếp người, khôngthể không nói, loại cảm giác này thật sự là quá tuyệt vời.



Ngay tại lúc Tả Thiệu Khanh ở trong lòng suy nghĩ tốt đẹp, cửa nhã gian ở lầu hai bị mở ra, một thanh niên tuấn lãng xuống lầu, đẩy đám người đi đến trước mặt Tả Thiệu Khanh:”Thiệu Khanh, ngươi như thế nào ở chỗ này?”



Tả Thiệu Khanh ngước mắt nhìn, lông mày không thể không chuyển động, đứng dậy chấp tay nói: “Hóa ra Tưởng huynh cũng thích chỗ này.”



“Đương nhiên không phải, hôm nay mới nhậm chức, bị mấy đồng liêu kéo tới đây.”



Tả Thiệu Khanh không để ý lắm cười cười: “Cũng vậy.”



Tưởng Hằng Châu cực lực che giấu cái gì đó, nhìn quanh một vòng, nhìn xem tình cảnh náo nhiệt hỏi: “Đây là có chuyện gì?”



Tả Thiệu Khanh khoát tay, thở dài nói: “Dạy dỗ mấy thứ không có mắt mà thôi.”



Tưởng Hằng Châu ngửi thấy trên người y có mùi rượu, trong lòng bất mãn, Tả Thiệu Khanh chẳng lẽ quên y đã gã vào phủ Trấn quốc công, đường đường là phu nhân Trấn quốc công sao? Lại dám đi vào chỗ này.



Ánh mắt của hắn ta lóe lên, lo lắng hỏi: “Thiệu Khanh, ngươi tới nơi này Lục công gia biết không?”



Tả Thiệu Khanh không phân biệt được hắn ta là có ý tốt hay là giả vờ ý tốt, lập lờ nước đôi trả lời: “Có biết hay không có liên quan gì?”



Y cũng không biết vì cái gì, dù cho biết rõ đời trước Tưởng Hằng Châu không thể nào cùng Lục Tranh có quan hệ, y vẫn là đối với người này không thể thích nổi, thậm chí có thể nói là ở trong lòng rất bài xích.



Y nghĩ, nguyên nhân đại khái là lúc bắt đầu đồi với Tưởng Hằng Châu có lòng bài xích quá mạnh mẽ.