Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 168 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


Tả Thiệu Khanh và Tưởng Hằng Châu trò chuyện vài câu, không đợi được người Tăng gia đến liền trước đợi được Lục Tranh đến.



Hơn nữa hắn cũng không phải một mình đến, còn mang mười mấy hộ vệ đến vừanhìn liền biết cũng không phải là loại thiện lương, làm cho người vây xem náo nhiệttrong chốc lát không kịp phản ứng còn tưởng là quan phủ đến bắt người.



Có khách trên lầu vội vàng làm xong việc quần áo không chỉnh tề chạy xuống vây xem, còn chưa làm rõ sự việc từ đầu đến cuối chỉ thấy chiến thần Đại Ương đen mặt đứng ở trong hành lang.



Người càng ngày càng nhiều tự nhiên có người nhận ra Tả Thiệu Khanh, lại nghe xong chuyện xảy ra, ánh mắt nhìn về phía Tả Thiệu Khanh liền không giống nhau, giống như thương cảm lại giống như bội phục, tóm lại cả đám đều cho rằng, vị trí phu nhân Trấn quốc công chỉ sợ phải đổi chủ.



Tả Thiệu Khanh ngược lại là không cảm thấy có nhiều nguy cơ, lết đến bên cạnh Lục Tranh, nửa dựa vào hắn nói: “Gia, vãn sinh uống say...”



Lục Tranh nghiêng đầu, ánh mắt giống như mũi tên, rất nghiêm túc hỏi: “Hoa tửu uống ngon không?”



Tả Thiệu Khanh dùng sức lắc đầu:” Không ngon bằng rượu hoa quế trong phủ ủ.”



Không đợi Lục Tranh khởi binh hỏi tội, y lập tức ném oan uổng cho Lương Tề: “Hômnay là Lương thị lang tâm tình tốt, nói là mời mọi người dùng bữa, ngài biết em làngười mới, tự nhiên là không thể chống cự, nào biết hắn vậy mà mang chúng em tớichỗ như thế, ai…”



“À?” Lục Tranh quét mắt đám người một vòng, không phát hiện thân ảnh Lương Tề,ngược lại thấy được rất nhiều người quen trốn trong đám người.



Những người này trước đó vội vàng hấp tấp lao tới xem náo nhiệt, mỗi người hình dạng không chỉnh tề, trên mặt ửng hồng, bị Lục Tranh quăng ánh mắt lạnh nhạt qua, đều cúi đầu xấu hổ.



Nhưng rất nhanh, bọn họ nghĩ: Phu nhân ngài cũng dám tới thanh lâu lăn lộn, chúng ta những đại lão gia chính gốc này tới chỗ này không phải là bình thường sao?



Giống như biết rõ Lục Tranh đang tìm ai, Tả Thiệu Khanh sờ mũi, tiếp tục bẻ cong sự thật: “Mới vừa rồi bị Lương thị lang rót không ít rượu, chính hắn cũng uống quánhiều, lúc này ngủ say rồi.”



Lục Tranh phất tay áo, hộ vệ trước đó giống cọc gỗ đứng thẳng tắp sau lưng hắn lập tức vọt lên lầu, phân chia đến từng gian phòng đạp cửa vào.



Tả Thiệu Khanh nuốt xuống nước miếng, nghĩ đến sẽ nhìn thấy tình cảnh Lương thị lang và “mỹ nhân” làm việc, lập tức ở trong lòng cười vui.



Cánh tay ôm ở bên hông siết chặt, Tả Thiệu Khanh cảm thấy trên người nam nhân bên cạnh phát ra hơi lạnh, tiếp tục vì chính danh của mình nói: “Em chỉ là ở chỗ này ăn cơm rau dưa, cùng mấy vị đại nhân uống chút rượu, tuyệt đối không làm chuyện gì khác.”



Hoa Nương ở bên cạnh thật vật vả từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần, nghe thấylời của Tả Thiệu Khanh lập tức gật đầu theo: “Xác thực như thế, vị…đại nhân này từlúc bắt đầu liền không cần cô nương theo mình.”



Lục Tranh mặt không biểu tình, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, vẫn bình tĩnh đứng đó, cho đến khi Tưởng Hằng Châu đi đến trước mặt hắn lên tiếng chào hỏi.




Đời trước y hoàn toàn không nghe qua tên người này, ngay cả quãng thời gian này ở kinh đô cũng không nghe thấy ai nhắc đến Công bộ có nhân vật đó, bởi vậy mới cóthể vô cùng kinh ngạc.



“Quan hệ cá nhân thì chưa tới, chỉ là có vài chủ đề giống nhau mà thôi.”



Lông mày Tả Thiệu Khanh nhẹ nhàng nhướng lên, thầm nghĩ hai người này khi nàocấu kết lại, y vậy mà không hề hay biết?



Này không thể được, tuy y không thể cột Lục Tranh, nhưng cũng không thể ngay cả bên cạnh hắn xuất hiện nhân vật quan hệ mật thiết cũng không biết.



Y đem cảnh ngộ hôm nay của mình ở Công bộ nói một lần: “Lý thượng thư hình như cũng không quá thích Lương thị lang, mà Kha thị lang lòng ôm ý gây rối, có muốn em giúp hắn hay không?”



Lục Tranh dùng sức xoa nhẹ đầu y: “Quản tốt bản thân em là được, hắn không cần em lo.”



Tả Thiệu Khanh bĩu môi: “Xem ra ở trong mắt anh, em còn xa mới đuổi kịp hắn.”



Lục Tranh nhìn y thật sâu, thành thật trả lời: “Về vũ khí quân giới mà nói, em xác thực không bằng hắn.”



Tả Thiệu Khanh biết đây là sự thật, nhưng từ trong miệng Lục Tranh nói ra liền có hương vị khác, trán liền phát đau.



Lúc này y đã sớm đem một chút cảm giác tội ác đi thanh lâu tiêu hóa sạch sẽ, bẻ ngón tay Lục Tranh oán hận nghĩ: Một ngày nào đó, y sẽ vượt qua Lương Tề, trước đó, liền để cho hắn ta vui sướng một khoảng thời gian ngắn.



Lương thị lang đã chạy về nhà hắt hơi một cái, vuốt cái trán đau đớn, hô lớn: “Người đến, nấu một chén canh tỉnh rượu cho lão gia.”



Hôm nay thật sự là say hồ đồ, vậy mà gặp tiểu nhân, nhớ tới lúc mở mắt ra đối diện với khuôn mặt thoa đầy phấn, hắn ta giật mình, cảm thấy trong một khoảng thời gian ngắn chỉ sợ là không dám đến quá gần nữ sắc.



Còn may hắn ta tính cảnh giác cao, nghe thấy thanh âm ồn ào bên ngoài liền tỉnh lại,nếu không thực sự bị một nữ nhân tuổi tác có thể làm mẫu thân mình làm, mặt mũi bị mất sạch còn không nói, sau này còn có thể cứng nổi hay không cũng khó nói.



Hắn ta bị nữ nhân trên giường dọa chạy, cho nên không biết dưới lầu xảy ra chuyện gì, đợi ngày hôm sau lúc đi ra ngoài nghe thấy lời đồn đãi, còn cười hỏi người ta: “Người nào ngốc nghếch trì độn mang phu nhân Trấn quốc công đi thanh lâu? Đây không phải tự tìm đường chết sao?”



Người nọ thở dài: “Nghe nói là một mệnh quan triều đình họ Lương, ai, cũng không biết hiện tại còn sống không...”



Lương Tề lập tức trợn tròn mắt, trên dưới triều đình tuy nói không phải mình hắn ta họ Lương, nhưng trùng hợp cùng ngày cùng giờ, lại vào cùng một thanh lâu, chỉ sợ sẽ không có người nào khác nữa?