Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 186 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


Tả Thiệu Khanh cảm thấy không hiểu vì sao đứa bé này lại đến, đêm qua nhìn dáng vẻ của bé rõ ràng không muốn theo bọn họ, như thế nào sáng hôm nay xuất hiện ở trên đường bọn họ đi?



Hơn nữa con sói kia đối với bé rất bảo vệ, hiển nhiên coi là con của mình mà nuôi.



Y nhìn rừng cây hai bên đường, quả nhiên thấy được bóng dáng màu xám ở bên kia, y xuống xe đi đến bên cạnh Lục Tranh, sờ cằm như có điều suy nghĩ.



Lục Tranh vươn tay vuốt nếp nhăn trên cổ áo y, đêm qua ngủ ngoài trời một đêm, bộ dạng của đoàn người đều có chút chật vật, Tả Thiệu Khanh nghĩ hôm nay có thể đến được trạm dịch, bởi vậy cũng không có ý thay quần áo.



Tả Thiệu Khanh đứng hồi lâu mới lên tiếng hỏi: “Anh định làm gì với vật nhỏ kia?”



Lục Tranh nghi hoặc nhìn về phía y: “Em không thích?” Chẳng lẽ hắn hiểu sai ý rồi?



“Ý của anh là…em thích thì có thể giữ lại?” Tả Thiệu Khanh càng cảm thấy vật nhỏ kia xuất hiện cùng Lục Tranh thoát không khỏi liên quan.



“Đương nhiên! Một đứa nhỏ mà thôi.” Nếu không hắn hao phí nhiều sức lực như vậy làm gì?



Tả Thiệu Khanh đầu óc nhanh chóng chuyển động, phân tích lợi và hại nhận nuôi đứa bé này một lần, nói đơn giản thì cũng đơn giản, chỉ cần tìm một bà vú chăm sóc bé, phủ Trấn quốc công cũng không thể thiếu bé ăn mặc.



Nói khó thì cũng khó, quan trọng nhất là làm sao để cho vật nhỏ khôi phục thành bộ dáng con người, nếu không y không cho là có người có thể chăm sóc được bé.



Bỏ những cái kia qua một bên, y còn không biết thân thế của vật nhỏ, cũng không biết bé là bị người vứt bỏ hay là cùng phụ mẫu thất lạc, thậm chí không biết sau lưngcủa bé phải chăng có một gia tộc phiền phức.



Lục Tranh gõ gõ cái trán hơi nhíu lại của y, hỏi: “Đang nghĩ cái gì?”



Tả Thiệu Khanh đem vấn đề bản thân vừa mới nghĩ nói một lần, lại nhận được ánh mắt khinh bỉ của Lục Tranh.



“Xem hành vi của đứa bé kia thì biết cùng đàn sói sinh sống không chỉ ngày mộtngày hai, chúng ta nhặt được, dĩ nhiên là của chúng ta, còn có người dám cùng phủ Trấn quốc công cướp người sao?”



Dựa theo thời gian suy tính, cũng không thể tồn tại khả năng cùng phụ mẫu thấtlạc, dù sao ấn theo thời gian vật nhỏ vẫn là không biết đi đường.


Tả Thiệu Khanh nghiêng đầu nhìn hắn, cười nhét vật nhỏ trong ngực cho hắn: “Ôm chặt, một tay ôm một tay đút quả thật có chút khó khăn.”



Vật nhỏ bỗng nhiên rời khỏi cái ôm quen thuộc, nhất thời bất an, đợi lúc bé ngửi ra mùi của Lục Tranh, rất nhanh liền thành thực, so với lúc ở trong ngực Tả Thiệu Khanh còn ngoan ngoãn hơn.



Tả Thiệu Khanh nhìn hiếm lạ: “Nhỏ như vậy liền hiểu được phân biệt mùi vị của người khác, còn có thể phân biệt rõ mạnh yếu, lớn lên khẳng định vượt trội.”



Lục Tranh toàn thân cứng ngắn, cố gắng khống chế xúc động ném vật nhỏ đi: “Nó từnhỏ cùng dã thú làm bạn, rất nhiều thói quen là từ trên người dã thú học được, phân biệt mùi chẳng qua là điều đơn giản nhất.”



Tả Thiệu Khanh đút hết một chén cháo, sờ lên bụng vật nhỏ liền đem chén cháo để xuống: “Vẫn là trước đừng ăn quá nhiều, trước hết để cho thích ứng một hồi.”



Lục Tranh thấy y đặt toàn bộ lực chú ý ở trên người vật nhỏ, cầm chặt cánh tay y dùng sức kéo, kéo người đến trong ngực, trầm thấp nói: “Từ lúc bản công vào, emcòn chưa hề liếc nhìn bản công một cái.”



Tả Thiệu Khanh cẩn thận tránh cho đè đến trên người vật nhỏ, hai tay chống ở trên ngực Lục Tranh, buồn bực cười nói: “Ngài đây là cùng đứa nhỏ ghen tị sao?”



“Hừ.” Lục Tranh dùng giọng mũi trả lời câu hỏi này.



Tả Thiệu Khanh hôn một cái lên khóe miệng của hắn: “Đây chính là con trai chúng ta, nào có lão tử cùng con trai ghen tị?”



Lục Tranh nhíu mày, cúi đầu tìm tòi nghiên cứu nhìn vật nhỏ trong ngực, không dám tưởng tượng bộ dáng tương lai vật nhỏ này gọi hắn là “phụ thân”.



Tả Thiệu Khanh thấy hắn xoắn xuýt như vậy, cười to ôm vật nhỏ đi, chơi ném lên ném xuống: “Ngài không muốn cũng không sao cả, nó liền theo họ em.”



Lục Tranh tuyệt đối không để ý vật nhỏ này theo họ ai, hắn nhìn vật nhỏ bị Tả Thiệu Khanh chọc cười, không khách khí ôm chặt một lớn một nhỏ vào trong ngực.



Vật nhỏ đang chơi vui bỗng nhiên dừng lại giữa chừng, bất mãn kêu “a a“, một đôi mắt to đen bóng căm thù trừng Lục Tranh, mảy may không hay biết những người này là không thể nào đắc tội.



Lục Tranh hoàn toàn không đếm xỉa bé, vòng tay ôm Tả Thiệu Khanh dựa vào xengưa nhắm mắt nghỉ ngơi.



Tả Thiệu Khanh điều chỉnh tư thế ngồi một chút, tựa vào trên ngực hắn, sau đó đỡ vật nhỏ đứng lên ở trên chân mình, nhìn thế đứng của bé không được tự nhiên, trong lòng thở dài: “Tên gì thì hay đây?”