Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 187 :

Ngày đăng: 00:45 19/04/20


“Tả Tiểu Lang, nói qua bao nhiêu lần rồi, không được dùng hai tay của con đi đường.”



“A…”



“Tả Tiểu Lang, ăn cơm phải dùng đũa, đem móng vuốt của con lấy ra.”



“A a…”



“Tả Tiểu Lang, đến, mở miệng gọi một tiếng phụ thân nghe một chút, nếu không bữa tối đêm nay đổi thành ăn chay.”



“A a a…”



Tả Thiệu Khanh không biết việc dạy đứa nhỏ nói chuyện là khó khăn như vậy, nhất là đứa nhỏ bình thường không biết nói chuyện bình thường không biết đi đường, quả thực sắp mài sạch tính kiên nhẫn của y.



Tả Tiểu Lang là nhủ danh mà Tả Thiệu Khanh đặt cho vật nhỏ, dù sao bé uống sữa sói lớn lên, lấy nhủ danh này là thích hợp nhất, về phần đại danh, y lấy hài âm chữ Tiểu Lang gọi Tiêu Lan.



Đã đến trạm dịch gần nhất, Tả Thiệu Khanh sai người mời đại phu đến bắt mạchcho Tả Tiểu Lang, nhận được kết quả so với y dự liệu còn tồi tệ hơn.



“Đứa nhỏ này hẳn là từ sau khi đầy tháng thì không được chăm sóc tốt, thân thể so với đứa nhỏ bằng tuổi gầy hơn rất nhiều, chẳng qua thể chất cũng không tệ lắm,điều dưỡng cẩn thận vài năm vẫn có thể dưỡng trở về, về phần bé vẫn luôn khôngthể nói, lão phu đã kiểm tra cổ họng của bé, ngài biết rõ toàn thân trên dưới đứa nhỏ đều tương đối yếu ớt, nhất là lúc chưa đầy một tuổi…”



“Nói trọng điểm.” Tả Thiệu Khanh không khách khí cắt ngang lời nói của hắn ta, đâylà đại phu thứ ba y mời đến, lời nói ra nhưng lại cùng hai vị đại phu trước cơ bản giống nhau.



“Tóm lại, cuống họng đứa nhỏ này tạm thời còn chưa thể nói được, trước uống dượcmột khoảng thời gian ngắn sau đó khám lại.”



“Ngươi nói là nó sau này có thể không thể nói?” Tả Thiệu Khanh nhíu mày, ôm chặt vật nhỏ vẫn luôn lộn xộn.



“Không không, cổ họng của nó không hư hết, chỉ là từ nhỏ ăn quá nhiều thứ….lạichưa từng học nói, cho nên sẽ khá khó khăn một chút.”



Tả Thiệu Khanh thở dài, dặn dò La Tiểu Lục đi theo lấy thuốc, tự ôm vật nhỏ đứng dậy đặt ngang tầm mắt: “Con nói vận mệnh của con như thế nào nhiều trắc trở như vậy, phải đổi tên của con thành Tả Bình An thì đúng hơn.”



Một tay cầm phía sau cổ áo Tả Tiểu Lang xách bé từ trong tay Tả Thiệu Khanh đi, tiện tay ném cho Ẩn Nhất đứng ở bên cạnh, nhận được ánh mắt giận nhưng không dám nói gì của Tả Tiểu Lang.
Tăng gia rơi đài tuy không phải phủ Trấn quốc công trực tiếp ra tay, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra được cùng phủ Trấn quốc công thoát không khỏi liên quan, bởi vậy nhiều quan viên từng thuộc đảng phái của Tăng thái phó đối với Trấn quốc công ôm lấy địch ý.



Nếu như Tri phủ Hạc Thành và Tăng thái phó quan hệ không bình thường, vậy xác thực rất có thể trở thành địch nhân tiềm ẩn của phủ Trấn quốc công.



Lục Tranh nhìn trong thư nhắc đến tin tức Lâm Chí Hào này lén lút ngáng chân Thủy Sư Sứ, và cùng người đứng đầu thủy sư Hạc Thành quan hệ không hòa thuận, lại nhớ tới lần trước nhìn thấy người này còn là thái độ bộ dáng cung kính nhưng lại thiếu sự tôn trọng, bởi vậy mới hoài nghi hắn ta và Tăng thái phó có quan hệ.



Cho dù như thế nào, hắn dự định xây dựng tổng bộ thủy sư ở Hạc Thành, nhất định phải nắm giữ tư liệu của Lâm Chí Hào này, hắn cũng không muốn lúc đám thủy sư ởtrên biển giết địch, còn có người ở sau lưng đâm một đao.



Mở ra một bức thư, Lục Tranh lông mày buông lỏng, lại nhíu lại, nói thầm một câu: “Thật sự là hồ đồ.” Liền thả thư xuống.



Chẳng qua khi hắn mở ra bức thư thứ ba mới biết được, Lão phu nhân âm thầmthoát ly đội ngũ, chỉ đem mấy người vụng trộm rời đi cũng không phải là hồ đồnhất, hồ đồ nhất chính là, Chiến Viên Phong vậy mà bắt đầu dưỡng nam sủng.



Trên thư không nói nam sủng này là ai, nhưng người truyền tin tức rõ ràng là rất cẩn thận, vậy mà dùng tới tiếng lóng trong quân đội, này đã nói lên chuyện này không chỉ là bí mật mà còn là tin tức bị Chiến Viên Phong chặt chẽ phong tỏa.



Lục Tranh đốt thư, cũng không coi trọng chuyện này, dựa vào hiểu rõ của hắn đối với Chiến Viên Phong, hơn phân nửa lòng tò mò nổi lên muốn thử một chút mà thôi, chẳng qua nhìn hắn ta đối với người kia bảo hộ tốt như vậy, hiển nhiên thái độ đối xử lại không phải giống như nam sủng nên có.



Hắn đối với việc Chiến Viên Phong thích nam nhân hay là thích nữ nhân không chút nào để ý, Chiến Viên Phong năm nay đã hai mươi lăm tuổi, hoàng tử công chúa cũng không thiếu, lúc hắn rời khỏi kinh, trong hậu cung phi tần mang thai có ba người, căn bản không tồn tại vấn đề con nói dòng, hắn ta thích lăn qua lăn lại như thế nào thì lăn qua lăn lại như thế đấy, chỉ cần cùng giang sơn xã tắc không quan hệ thì được.



Có điều việc này vẫn là đừng để cho những quan văn trong triều biết được, nếu không nghe đám người bọn họ giảng đạo lý chi hồ giả dã cũng đủ phiền.



Chiến Viên Phong không thể so với mình, triều thần sở dĩ đối với việc hắn cưới namthê không dám nói cái gì, thứ nhất trong tay hắn có binh quyền, thứ hai là Chiến Viên Phong hạ thánh chỉ, bọn hắn muốn nói cũng không dám công khai nói.



Nhưng Chiến Viên Phong thì không giống, nếu như ngày nào đó hắn ta đột nhiên nóng đầu muốn lập nam hậu, sợ là hơn phân nửa lão thần đều đâm đầu chết ở trên điện kim loan.



Cười trên nỗi đau của người khác, Lục Tranh vứt bỏ những chuyện này trở về phòng,nghe thấy tiếng nước ở sau tấm bình phong, Lục Tranh đóng cửa lại vừa đi vào trong vừa cởi quần áo.



Đợi hắn lách qua tấm bình phong đang chuẩn bị một hồi tắm uyên ương, thì nhìn thấy trong thùng tắm ngoài trừ phu nhân hắn nhớ thương còn có một vật nhỏ vướng víu.



Một lớn một nhỏ nghe thấy thanh âm quay đầu nhìn hắn, đối với hai người bị nước ấm hung đỏ mặt, Lục Tranh có lý chẳng sợ nói: “Tắm rửa xong thì nhanh đi ra, bản công cũng muốn tắm rửa.”